Bây giờ chưa hết tháng ba nhưng mỗi tối từ chợ về, dì Diệu đã tranh thủ ngồi may đồ cho em bé. Đã biết là con gái nên bộ nào dì cũng dún bèo cổ, bèo tay, bèo lai áo . . . coi rất dễ thương ngộ mắt. Ban ngày, dì ra sạp vải, lúc nào có khách thì lo buôn bán, đo đắt, lúc nào rảnh dì ngồi đơm nút, vắt khuy. Tay dì tẩn mẩn xỏ từng đường kim tí xíu. Dì vừa làm vừa mủm mỉm cười một mình, rồi vui quá xá là vui, một mình vui không hết, dì Diệu khoe :
- Tui sắp có con gái rồi nghen.
Một người dòm lom com vô cái eo thon thả của dì rồi cười :
- Nói chơi hoài, có thấy bầu bì gì đâu ?
Dì Diệu cười ngặt nghẽo, cười đến khi cái mũi thon thon xinh xẻo của dì ửng đỏ lên :
- Bốn mươi mấy tuổi rồi, bầu bì gì nữa. Tui xin con nuôi.
Mấy bà bạn bàn ra bàn vô, nói chuyện tò vò nuôi con nhện, chuyện con quạ nuôi tu hú nhằm lung lạc dì, nhưng dì Diệu vẫn khăng khăng chắc lòng chắc dạ, làm như dì đã thấy ràng ràng một tương lai chắc chắn rồi vậy. Thấy dì Diệu cười cười hoài, kiểu “chuyện của tui, chị em sao biết được”, thấy tức chết.
Đó thật sự là một bí mật của dì Diệu. Đứa bé sắp sinh ra là máu thịt của chú Đức, chồng dì Diệu. Chú Đức làm giám đốc văn phòng đại diện một công ty điện tử ở Cần Thơ. Chú làm việc xa nhà nhưng chưa bao giờ chú làm chuyện có lỗi với dì Diệu. Là vì chú Đức hiền hậu, chừng mực, mà cũng vì dì Diệu cực kỳ đáng yêu. Dì là loại người ít lo nghĩ, lúc nào cũng trẻ con, non nả. Dì ít giận ai mà có giận cũng mau quên. Chú Đức hay lấy tay ngoáy tóc dì, cười bảo :
- Em như con nít.. Tới chừng anh lụ khụ rồi em vẫn chưa già .
Suốt nữa đời, dì chỉ buồn là không còn được có con. Năm chú cưới dì, dì khám bịnh phát hiện ra mình có một khối u nhỏ ở buồng trứng. Dì vốn không lo mấy, không biết ngày nó càng lớn lên. Đến lúc sực nhớ trong bụng mình có bịnh thì là lúc đã đau quặn lên rồi. Đi bệnh viện, bác sĩ bảo cắt, dì nhoẻn cười, thì phải cắt, cắt để sống với chồng chớ. Rồi dì lạc quan lên bàn mổ. Không ai nói cho dì biết trước là sau ca mổ vĩnh viễn dì không thể có con được nữa. Dì nằm trong phòng hồi sức, nước mắt chảy về hai phía đuôi mắt ròng ròng, len vào tóc, ướt gối. Hồi nhỏ, em dì đông, tuổi thơ cơ cực, dì Diệu bồng em chai hông, có lần dì ra ngoài đình, dì than, dì ghét con nít lắm. Có phải vì vậy mà trời phạt gì không hỏng biết. Dì Diệu buồn như ai rứt ruột, dì khóc, biểu chú Đức thôi dì đi, sống chung mà không có con chỉ buồn thêm thôi. Chú Đức tỏ ra cứng lòng cứng dạ, cười xoà, chú sẽ ở bên dì suốt đời cho dù vợ chồng có con hay không có con. “Tìm đâu trên đời nầy một người vợ non nhuốt và trong trẻo như em để cho anh chở che mà em biểu bỏ nhau”, chú Đức nói vậy. Rồi từ từ dì Diệu cũng nguôi đi. Dì lại cười lại nói. Nhưng lạ cái, chuyện gì dì cũng mau quên, nhưng chuyện nầy rõ ràng quên không được. Trẻ con đi qua cửa lòng dì quặn lại, rối nùi, rát như muối xát vào vết thương đang mở miệng. Chú Đức an ủi dì bằng cách mỗi lần về tặng cho dì một món quà. Có lần chú đem về cho dì một con sáo, nó ẽo ẹt :
- Má ơi, nhà có khách.
Mèn ơi, dì Diệu nghe tiếng má mà nghe lịm ngọt trong lòng. Dì bảo dì không cần món quà nào khác ngoài một đứa con. Chú Đức tưởng dì nói chơi, cười sùi sụt :
- Trời đất, sao có được ?
Dì Diệu tỉnh rụi :
- Mướn đẻ. Em đọc báo thấy người ta mướn đẻ nhiều lắm.
- Rồi làm sao anh còn dám nhìn mặt em nữa ? – Nhìn vẻ mặt chú Đức rối rắm, dì Diệu cười :
- Em thương anh hoài. Anh đâu có làm gì có lỗi với em. Kỹ thuật mới mà.
Rồi dì te tái xách mấy tờ báo cho chú Đức coi, dì nói thiệt dứt khoát :
- Lần này mà anh không chịu, em thôi thiệt. Anh thì công tác xa, em ở nhà có một mình, nghĩ tới con nít buồn đứt ruột.
Đó là mở đầu một câu chuyện được bàn bạc rất lâu, dài, căng thẳng. Chú Đức mất bốn ngày nghĩ ngợi, năm đêm thức trắng. Lần đầu tiên chú chiều vợ vượt quá sức mình. Chú tin là dì Diệu sẽ thu xếp chuyện sau nầy thật chu đáo, nhưng trong lòng cắn rứt vì nghĩ mình đã làm một chuyện trái lương tâm. Dì Diệu nằm kê đầu lên tay chú thở đều, ngủ ngọt lịm. Thì dì có gì nữa đâu, người mà dì muốn mướn cũng đã có sẵn rồi: Chị Lành.
Chị Lành lỡ thời, mập mạp, hịch hạc. Chị sống trong khu nhà dì Diệu cất cho sinh viên thuê, nhưng chị không phải sinh viên, chị gánh nước mướn. Hai bên vai chị thâm xám, vai gồ lên. Một ngày chị gánh non trăm đôi nước. Chị gánh dẻo như múa, đường dài, hẻm nhỏ mà không chao một giọt nước ra ngoài. Dì Diệu chọn chị Lành bởi vì chị hiền. Dì tin rằng người mẹ hiền sẽ đẻ con hiền. Mà, chị Lành cũng rất cần tiền để gởi về xứ. Má chị biên thư xuống bảo nhà chị bây giờ mối ăn gần sụm bà chè rồi, lúc này mưa, nước dội ngay bàn thờ ba, rầu thúi ruột. Má nói làm sao bắt thằng em út chị Lành viết y chang như vậy.Chị Lành đắn đo hoài. Chị cần tiền nhưng sợ chuyện sau này, sợ những mối thâm tình ràng buột mình không tròn lời hứa với dì Diệu. Lại nữa sợ bà con người ta dị nghị, không chồng mà lại có con, bởi chuyện nầy , ai cũng muốn giấu cho thật sâu kín. Chị coi chuyện mình cần tiền với một đứa con như hai cánh tay. Cánh tay nào cũng quan trọng, biết chọn làm sao bây giờ. Nhưng khi chị nhìn thấy những giọt nước mắt rớt lộp độp xuống áo dì Diệu, chị cầm lòng không đậu, chị gật đầu. Hồi nào giờ có bà chủ nhà nào tốt với chị như Dì Diệu đâu.
Cuối cùng thì chị Lành cũng đã trở thành người nhà dì Diệu. Dì thương chị như em gái ruột của mình. Mà, không thương sao được, nghe xóm giềng xầm xì chuyện chị Lành không chồng mà lại có con, lòng dì Diệu đau lắm, dì nghĩ, vậy là tai tiếng, khổ sở cả một đời con gái người ta. Không thương sao được, khi chị Lành thay dì chịu hết cơ cực khi có con. Mới hai tháng, khắp mình chị đã nổi sẩy sần như giề cơm cháy. Hai bên gò má da bắt đầu nám xạm đi. Chị không ăn được gì nhưng lại thèm đủ thứ. Dì Diệu biểu chị muốn ăn cái gì dì Diệu sẽ mua cho. Chị thèm thịt trâu luộc cơm mẻ, dì Diệu mới đem về tằng lăng tíu líu trong bếp, chị Lành đã bắt mùi cơm mẻ ói sấp ói ngửa. Dì Diệu thương tới rơi nước mắt. Tận đáy lòng chị Lành biết rằng dì Diệu thương chị thiệt tình như một con người với một con người chứ không phải vì đứa bé chị mang trong bụng. Dì Diệu bắt đầu chuẩn bị cho một đứa con ra đời. Dì mua mấy tấm hình em bé về dán trong căn nhà chị Lành. Đứa nào đứa nấy ú na ú nần, thấy cưng không chịu được. Dì biểu chị Lành phải siêng nhìn để sinh con ra nó sẽ xinh đẹp như thế. Chị Lành thắc mắc :
- Giống trong hình làm chi, giống ba giống má nó là được rồi .
Dì Diệu ngẩn người, ờ , dì bắt đầu nghĩ, đứa bé sinh ra sẽ giống ai, giống chú Đức đẹp người, giống dì trong trẻo, trẻ trung hay giống … ?
- Nó sẽ giống cả ba người.
Dì chắc chắn như vậy.
Chị Lành thường lén trốn dì Diệu đi gánh nước. Hồi chưa có bầu thì gánh đầy, bây giờ gánh lưng thùng. Chị muốn gởi về cho má nguyên số tiền đó mà không mẻ một đồng nào. Bây giờ, có con, chị thương má nhiều thiệt nhiều. Dì Diệu có hôm dọn hàng về sớm, thấy chị Lành vắt vẻo đôi thùng trên đường mà lòng xót xa :
- Con của chị em mình giờ là cục máu mỏng manh lắm, em làm vậy không được đâu.
Chị Lành rân rấn nước mắt cái câu “con của chị em mình”. Dì Diệu dỗ, “em mà khóc hoài, em bé sinh ra mặt sẽ buồn cho mà coi”. Rất nhẹ và dịu dàng, lòng hai người đàn bà tự dưng chỉ nghĩ về chỗ đứa con.
Dì Diệu bắt đầu mua sắm, từ cái núm vú da cầm tay tới bình ủ sữa, chiếu manh, nệm trẻ con, mùng chụp. Rảnh rỗi, dì ngồi mơn man mấy món đồ tưởng như đã thấy được đứa bé con ngo ngoe hai bàn chân nhỏ trên cái trường kỷ nhà dì. Chú Đức mỗi lần về lại thấy một mớ đồ trẻ con chất ngồn ngộn ở trong phòng. Chú đọc trong mắt dì Diệu một niềm khát khao hườm chín. Chú thấy mình vơi đi mối bận tâm trong lòng, đôi lúc chú cũng thèm muốn chết một đôi chân lẫm đẫm của trẻ con. Chỉ mỗi một chuyện, chú ngại gặp chị Lành. Chị cũng mắc cỡ khi gặp chú. Cho dù không đụng chạm gì nhau để có con nhưng suy tận cùng, cái quý giá, kín đáo của chú Đức đã nằm trong bụng chị. Trời đất ơi, mặt mũi nào mà nhìn người ta. Chị Lành vần còn nguyên con gái đó chớ.
Và khi tháng Ba đi qua, đứa bé bắt đầu báo hiệu sự sống. Chị Lành khoe :
- Nó đạp rồi, chị Diệu, nó đạp đây nè.
Dì Diệu hớn hở vén bụng chị Lành lên, dưới làn da căng mẫn, đứa bé con chòi đạp rối rít. Chị Lành cười giòn:
- Nó mạnh quá chị ha ?.
Dì Diệu cười, rồi làm như một cơn gió từ đâu xộc tới, tim dì riết lại một nỗi đau. Dì thèm biết bao nhiêu cái cảm giác che chở cho một sinh linh sống trong mình, để được thèm tới cùng, tới chảy nước dãi món ngọt, món chua, để có thể cảm nhận từ trái tim chứ không phải bằng bàn tay đôi bàn chân bé bỏng quẩy đạp bụng mình thon thót. Đó là những thứ cảm giác thiêng liêng không vay mượn, thuê mướn được : cảm giác làm mẹ. Dì bắt đầu lo lắng, mình đã làm một việc đúng không.
Chỉ còn một tháng hai mươi ngày nữa, đứa bé sẽ ra đời. Dì Diệu tính từng ngày, từng bữa. Chị Lành tính từng ngày từng bữa. Người trông cho mau, người trông đừng bao giờ đến. Dì Diệu cố quên cái vẻ mặt buồn bã, van nài của chị Lành. Chị biết, khi đứa bé khóc ngoe ngoe cất tiếng khóc chào đời, là chị với nó sẽ phải chia lìa. Hợp đồng đã ghi rõ ràng như vậy. Chị thấy thương mình, thương con và thương dì Diệu. Chị rối rít ăn, rối rít ngủ vì biết rằng mai nầy rồi chẳng còn nhau . . .
Một sáng, chị Lành biến mất.
Dì Diệu kêu chú Đức về, nước mắt ròng ròng khi thấy bóng chồng qua cửa. Chú đau lòng bảo thôi bỏ đi, dì Diệu cãi, “em bỏ không đành, anh à”. Chú cũng thấy rằng bỏ không được. Máu mủ ruột ràng mình mà bỏ sao được. Hai người đi tìm xơ bơ xấc bấc. Không có, không gặp. Dì Diệu về quê, bà mẹ già chị Lành tay run bẩn, vừa đau vừa xót.
- Vậy ra nó không nói gì với cô sao ? Tui hay tin nó hư hỏng , tôi từ nó rồi, tui tính bỏ nó luôn, nhưng thiệt tình tui thương nó lắm, phải nó về, tui cũng nuôi.
Dì Diệu lau nước mắt cho mẹ chị Lành, lòng nghĩ, làm sao mình lại để ra nông nỗi nầy. Dì không tiếc tiền của, sông sức, dì cũng không tiếc tình thương dồn đắp cho chị Lành, dì chỉ cảm thấy xót xa cho mình “làm người thì ai lại đi giành con với người ta”, dì luôn dằn vặt vậy.
Dì Diệu bỏ sạp vải tối ngày chạy xe long rong ngoài đường để may ra tìm được bóng người …
Khi đã không trông chờ gì, một ngày, khi mở cửa, dì Diệu nhìn thấy chị Lành đang ngồi ngoài hàng ba và khóc.
Những người có tình có nghĩa, dễ gì bỏ được nhau.
Dì Diệu cắn cho môi vằn đỏ dấu răng, dì ôm chị Lành vào lòng rất chặt. Dì cảm nhận được từ trái tim bàn chân bé bỏng của đứa bé đang lòi chòi. Nó háo hức nằm giữa hai tấm lòng của hai bà mẹ.
Dì Diệu đi lấy tờ hợp đồng ra và đốt cháy thành một tờ tro mỏng. Đôi khi người ta hay bày chuyện nầy chuyện nọ để làm xao động cuộc đời đang hết sức yên bình, lãng nhách vậy đó …/.
Từ ngày ấy Chúa có bụng ghét Quỳnh. Được mươi hôm, Chúa đòi Quỳnh vào thị yến, định đánh thuốc độc cho chết. Quỳnh biết Chúa căm về mấy chuyện trước, lần này đòi vào thị yến chắc là có chuyện. Lúc đi dặn vợ con rằng:
- Hôm nay ta vào hầu yến Chúa, lành ít, dữ nhiều. Ta có mệnh hệ nào, thì không được phát tang ngay, cứ phải để ta vào võng, cắt hai đứa quạt hầu, rồi gọi nhà trò về hát, đợi bao giờ phủ Chúa phát tang thì ở ngoài hãy phát tang.
Dặn xong, lên võng đi.
Quỳnh vào đến cung, đã thấy Chúa ngồi đấy rồi. Chúa bảo:
- Lâu nay không thấy mặt, lòng ta khát khao lắm. Vừa rồi, có người tiến hải vị, ta nhớ đến ngươi, đòi vào ăn yến, ngươi không được từ.
Quỳnh biết Chúa thù về cây cải hôm nọ, không ăn không được. Vừa nếm một miếng thì Chúa hỏi:
- Bao giờ Quỳnh chết?
Quỳnh thưa:
- Bao giờ Chúa băng hà thì Quỳnh cũng chết.
Ăn xong, Quỳnh thấy trong người khang khác, cáo xin về. Vừa về đến nhà thì tắt hơi. Vợ con cứ theo lời Quỳnh dặn mà làm. Chúa sai người dò xem Quỳnh có việc gì không, thấy Quỳnh đương nằm võng nghe nhà trò hát, mà người nhà thì đi lại vui vẻ như thường, về tâu với Chúa. Chúa liền đòi đầu bếp lên hỏi xem đánh thuốc thế nào mà Quỳnh không việc gì.
Chúa ăn thử, được một chốc thì Chúa lăn ra chết.
Nhà Quỳnh nghe thấy trong dinh Chúa phát tang, thì ở nhà cũng phát tang. Chúa và Trạng đưa ma một ngày. Thế mới biết Quỳnh chết đến cổ còn lừa được Chúa mới nghe.
Người đời về sau có câu thơ:
Trạng chết Chúa cũng băng hà
Dưa gang đỏ đít thì cà đỏ trôn.
2631
Một bà vợ luôn tự coi mình là nhân vật quan trọng trong gia đình, nếu thiếu sự quán xuyến của bà thì gia đình sẽ tan nát, của cải sẽ đội nón ra đi.
Nghe vợ nói, ông chồng không hề phản đối mà còn hăng hái thêm vào:
- Em nói đúng, người vợ trong gia đình cũng giống như cái ổ khoá của một căn phòng. Đồ đạc trong phòng muốn an toàn phải nhờ có ổ khoá tốt.
- Anh nói chí phải!
- Còn vai trò của người chồng chỉ như cái chìa khoá mà tôi, làm sao so được với cái ổ khoá.
- Anh nói đúng lắm! Chưa bao giờ em thấy anh đánh giá vai trò của vợ chồng mình chính xác như hôm nay. Hoá ra anh cũng không ngớ ngẩn như em và mọi người vẫn tưởng.
- Để anh nói hết đã! Cái ổ khoá tốt là ổ khoá chỉ có một chìa mở được!
- Đúng quá đi rồi! Nếu chìa nào cũng mở được thì ổ khoá là loại vứt đi.
Ông chồng lại thủng thẳng:
- Còn chìa khoá tốt là chìa khoá mở được nhiều ổ khoá.
- Đúng.... à, không phải thế, không phải thế.
Bà vợ suy nghĩ một lúc mới biết ông chồng gài bẫy mình, liền xấn xổ:
- Thế cái chìa của anh mở được bao nhiêu ổ khoá rồi? Nói đi, nói đi! Tôi sẽ bẻ cong cái chìa khóa láo lếu này cho nó khỏi mở ổ khóa nào hết!
- !!!
1353
Trong kỳ thi lại môn vấn đáp, giáo sư hỏi:
- Hình như tôi gặp cậu ở đâu rồi thì phải?
- Dạ, năm ngoái em thi trượt, kỳ thi này là thi lại ạ!
- Vậy lần trước tôi hỏi cậu câu gì?
- Dạ, thầy hỏi: "Hình như tôi gặp cậu ở đâu rồi thì phải?".
Một ông thanh tra được vào lớp 10A để kiểm tra chất lượng của học trò về môn lịch sử. Ông liền chỉ một học sinh đang nói chuyện và hỏi:
- Em có biết Lê Lợi không?
Cậu học sinh im lặng suy nghĩ rồi đáp:
- Dạ thưa em không biết ạ. Hình như bạn ấy không học trong lớp em!947
Buổi chiều, trước khi nàng vào lớp học, chàng bảo:
- Nè Bé! Bây giờ anh đi đánh banh. Chốc 6 giờ anh đợi bé bên Câu lạc bộ nghe!
Nói xong, chàng bỏ đi liền không cần biết nàng có bằng lòng không. Cô bé đứng ở cửa lớp nhìn theo, thấy tưng tức. Hừ! Cái bản mặt dễ ghét! Nói cứ như bố con chó xồm ấy! Thấy “con người ta” hiền rồi ăn hiếp hoài.
Nàng quay vào lớp học, trong bụng còn ấm ức. Nàng thần nhủ “chốc nữa mình hóng thèm sang, coi hắn làm sao cho biết”. Tuy nhủ thầm như vậy chứ cô bé cũng chưa chắc mình có thực hiện nổi hay không? Sợ 6 giờ lại le te sang cơ! Quái lạ! Không hiểu ở chàng có cái gì mà nàng cảm thấy sờ sợ và ít dám trái lời. Cô bé tìm hiểu hoài mà không biết tại sao.
“Hắn ta” đâu có oai! Bọn con trai bạn “hắn” vẫn chê hắn con nít cơ mà! Ấy thế mà hắn cứ làm như hắn người lớn lắm, chê cô bé trẻ con hoài có tức không kia chứ. Hắn cũng chã có dữ nữa. Những lần ngồi nói chuyện với nhau, cô bé thấy đôi mắt hắn mở tròn trông ngây thơ dễ thương tệ, có dữ tí nào đâu. Trong lớp hắn lại là người đàng hoàng nhất. Dáng diệu lúc nào cũng từ tốn, hòa nhã. Nói năng rất ư là dịu dàng, đằm thắm hơn cả con gái cơ. Ấy thế mà cô bé lại sợ hắn. Bởi vậy hắn làm tàng kinh khiếp.
Nhưng cái “làm tàng” của hắn đặc biệt lắm cơ, khiến cô bé không thấy giận tí nào mà còn thinh thích! Kỳ quái ghê chưa? Trong khi xưa nay cô bé rất ghét những người làm tàng, phách lối. Nhưng cô bé làm tàng thì được! Thế cho nên những tên trồng cây si đi theo cô bé đều bị cô bé chơi theo lối “má non” không à! Trịch thượng kinh khủng. Bắt nạt tụi nó bằng thích.
Nhưng với hắn thì trái lại. Hắn toàn là bắt nạt cô bé thôi. Trong khi hắn có là “cái gì” của cô bé đâu? Giữa hắn và cô bé không phải tình bạn mà cũng không phải tình yêu.
Bạn thì đâu có “kỳ kỳ” vậy còn yêu ư? Không đâu! Cô bé biết chắc mình không yêu hắn. Nhưng có lẽ mên mến thinh thích! Vì hắn là một mẫu người đặc biệt. Hắn dễ thương có nhiều tài.
Nên tuy không yêu nhưng cô bé vẫn chơi chơi cho vui! Vui thật cơ vì hắn có lối nói chuyện ngộ ngộ! Hắn bướng ngang phè phè như cua nên hay cãi lý mà toàn lý sự cùn không thôi. Cãi với hắn, cô bé tức anh ách như bị bò đá.
Nhưng không sao! Bởi vì cuối cùng bao giờ hắn cũng tìm cách vuốt giận cô bé. Không phải hắn xin thua đâu! Lý lẽ hắn đưa ra vững như đinh đóng cột, đời nào hắn chịu thua. Nhưng hắn biết cách hòa giải làm cô bé thấy rõ là mình thua lý hắn nhưng cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Đó cũng là một đặc điểm của hắn mà cô bé thích.
Nhưng điều cô bé thích nhất là mặc dù hay bắt nạt bé, nhưng hắn rất chiều cô bé và dành cho cô bé một sự kính trọng đặc biệt. Cô bé biết hắn chả vừa đâu. Nghe hắn nói chuyện với bạn trai, cô bé sợ chết khiếp. Hắn nói những câu khiến người khác đau đến tận xương tận tủy. Toàn là móc họng người ta không à. Thế mà với cô bé chưa bao giờ hắn thế cả.
Hắn khen cô bé ngây thơ trong trắng Ngây thơ nên hắn chả dám nói cái gì bậy với cô bé. Những câu chuyện nham nhở, đôi khi các bạn trai khác nói tưới hạt sen, hắn thì không Ngay những ngôn ngữ không đúng đắn hắn cũng tránh. Và hắn đã có lần thú nhận như thế kia mà.
Hắn bảo:
- Bé biết không, anh là cái thằng hư nhất trên đời. Vua nói tục, vua nói phét, vua nham nhở !! Cái gì xấu xa, anh đều xếp sòng cả! Thế mà…
Nói đến đấy, hắn tủm tỉm cười nhìn cô bé với đôi mắt đầy ý nghĩa. Nàng cũng cười cười:
- Thế mà… bây giờ hết nói tục, hết nói phét, hết nham nhở?
Hắn vội cải chính:
- Đâu phải bây giờ! Bằng cớ là anh vẫn nói tục với mấy thằng bạn anh như thường.
Nghe hắn thanh minh thanh nga, cô bé gật gù:
- À! Không phải “bây giờ” mà là “hiện giờ” phải không?
Cô bé thông minh tệ! Hắn lém lỉnh cười:
- Ừ! Đúng đấy !
Đó ! Lối nói chuyện của hắn ngồ ngộ thế đó! Gây bất ngờ ngạc nhiên! Như có lần hắn khoe chỉ tay hắn tốt lắm cơ, mai mốt làm lớn đấy! Cô bé cười cười:
- Thế hở? Vậy chắc sau này anh là Tổng Thống hở?
Hắn nghiêm trang:
- Biết đâu đấy!
Cô bé lém lỉnh:
- Vậy khi anh làm Tổng Thống, anh mời “người ta” làm cái gì?
- Làm cái gì à? Thế bé thích làm cái gì?
- Không! Muốn hỏi anh định mời người ta làm cái gì cơ?
Hắn cúi đầu giả bộ suy nghĩ A! Cô bé cứ tưởng hắn mời Nàng làm Tổng trưởng Thông tin cơ vì cô bé thích báo chí lắm kìa. Ai ngờ hắn cười cười:
- Bé biết không, anh mời bé làm cái chức này to ghê lắm, to sau Tổng Thống cơ!
- Phó Tổng thống hở?
- Đâu! Anh mời bé mà! Chứ phó tổng thống phải ứng cử chung với anh chứ.
- Thủ tướng hở?
- Không! Làm Thủ tướng mệt lắm. Anh đâu nỡ bắt bé làm!
Cô bé bắt đầu bực mình:
- Thế thì làm cái thống chế gì? Anh bảo ro sau Tổng Thống thì chỉ có mấy người ấy thôi! Còn “tướng” gì nữa đâu?
- Còn chứ! Còn một “tướng” oai lắm, to hơn Thủ tướng mà bé không biết à?
Cô bé tròn xoe mắt ngây thơ:
- Tướng gì mà ghê thế?
- Nhưng bé có chịu không?
A! oai thế thì cô bé chịu gấp! Nàng gật đầu, hắn cười cười:
- Thật không?
- Thật!
- Thật nhé? Nè ! để anh nói nhỏ bé nghe.
Hắn ghé tai cô bé thì thầm “tướng ấy là… là… Nội Tướng Tổng Thống đó bé ạ!
Trời ơi! Cô bé vừa nổi sùng vừa tức cười, bèn cấu cho mấy cái nhưng hắn đâu có ngàn vì nàng có móng tay đâu nào.
Đấy! Hắn “thấy ghét” thế đó nên tuy không yêu mà cô bé vẫn không dứt khoát hẳn Tình cảm cư lửng lơ như con cá vàng lượn trong hồ nước! Nhưng con cá cũng có lúc nổi lên hít không khí hay chìm xuống đáy. Vậy thì cô bé cũng “phải thế chứ”! A ! tan học rồi đấy ! Cô bé cũng “phải thế chứ “ Cô bé sẽ không thèm qua Câu Lạc Bộ cho hắn phải đi tìm chơi.
Nhưng ...có cái gì đang ..cắn , cắn tí ti, cắn chút chút , cắn nhè nhẹ trong tim cô bé. Cô bé ngập ngừng. Cô bé thở dài. Cô bé xoắn tay vặn vẹo ..
Cuối cùng thì ..cố bé ù té chạy qua Câu lạc bộ . Cô bé thấy hắn đang đứng từ xa. Nhìn cô bé cười thật tươi . Nụ cuời của hắn đã xóa tan mọi giân hờn cuả cô bé..273
Một chàng trai cầu hôn cô gái mới quen:
- Thế nhà anh có xe Mercedes không?
- Không.
- Có khi nào anh mặc đồ của hãng Bossini không?
- Không.
- Nhà anh có biệt thự 3 tầng với mảnh vườn 0,5 ha không?
- Không.
Cô gái bĩu môi, nhìn anh bằng cái ánh mắt khinh thường và lạnh lùng ra đi...
Chàng trai buồn bã về thuật lại câu chuyện cho bố. Ông bố bối rối:
- Cha có thể bán cái Rolls-Royce đang dùng để mua ba chiếc Mercedes. Thay toàn bộ áo quần hiệu Pierre Cardin bằng Bossini rẻ tiền. Cha cũng có thể cho một phần đất nhỏ trong nông trại để con có 0,5 ha. Nhưng đập đi năm tầng của biệt thự tám tầng này thì thật là... uổng.
Một người đi xe máy với tốc độ 120 km/h thì thấy một con chim sẻ đang bay ngược chiều.
Anh ta cố tránh con chim tội nghiệp nhưng nó vẫn lăn ra ngất xỉu. Hối hận quá, anh ta liền dừng lại, nhặt con chim mang về, cho nó vào lồng với một ít vụn bánh và nước để nó ăn khi nó tỉnh lại.
Hôm sau, con chim thức dậy, nhìn các thanh sắt của lồng với các mẩu vụn bánh, nó thở dài, tự nhủ:
- Khỉ thật. Mình đã giết thằng cha đi xe máy đấy và bây giờ thì vào tù rồi đây.2049
Bác sĩ: Tình yêu là căn bệnh, cần chữa trị bệnh nhân bằng chế độ nằm giường.
Nhà vật lý: Sao lại gọi tình yêu là căn bệnh được khi mà nó tiêu hao năng lượng nhiều như thế. Phải gọi tình yêu là hoạt động.
Nhà cơ học: Sao lại gọi tình yêu là hoạt động được, khi mà tổ hợp máy chính vẫn đứng yên? Phải gọi tình yêu là nghệ thuật.
Nhà nghiên cứu nghệ thuật: Sao lại gọi tình yêu là nghệ thuật khi mà ai cũng e ngại phô ra cho người khác xem? Phải nói tình yêu là trò gian lận.
Luật gia: Sao gọi tình yêu là trò gian lận khi mà hai phía đều thỏa mãn. Phải nói tình yêu là hợp đồng sản xuất.
Nhà doanh nghiệp: Sao lại gọi tình yêu là hợp đồng sản xuất được khi mà chi phí tốn kém nhiều hơn giá trị sản phẩm cuối cùng. Phải nói tình yêu là khoa học.
Giáo sư: Sao gọi tình yêu là khoa học được khi mà đám sinh viên làm được còn tôi thì không?
Còn bạn thì sao?
1400
Nhân dịp nghỉ hè, Robert và Raymond cùng nhau đi leo núi. Khi họ đến nơi thì xảy ra một cơn bão, hai người đành tìm chỗ trú tại một biệt thự lớn. Chủ nhân ngôi nhà, một phụ nữ xinh đẹp, nói rằng họ chỉ có thể qua đêm trong nhà kho ngoài vườn, vì cô đang chịu tang chồng. Chín tháng sau, Robert gọi điện cho Raymond:
- Raymond này, anh có còn nhớ cái đêm mà chúng ta buộc phải ngủ trong nhà kho không?
- Nhớ, rồi sao?
- Anh có còn nhớ nữ chủ nhân xinh đẹp của tòa biệt thự lớn?
- Nhớ chứ...
- Anh có còn nhờ là đêm hôm đó, khi tôi đang ngủ thì anh lén đột nhập vào phòng cô ấy không?
- Nhớ... Raymond hạ giọng lo lắng.
- Để tránh tai tiếng, anh đã lấy tên và địa chỉ của tôi để tự giới thiệu với cô ấy?
- Có lẽ... mình nên xin lỗi cậu. Đầu dây bên kia ngập ngừng.
- Không, tôi phải cảm ơn anh, vì cô ấy vừa từ trần và để lại cho tôi tòa nhà cùng 10 triệu đôla!
- !!!
2074
Ba thông báo khác nhau của Tổ chức Y tế Thế giới làm cho mọi người phát cuồng lên. Tổ chức Y tế Thế giới vừa ra thông báo gây chấn động thị trường: rượu vang có thể phòng ngừa và chống được bệnh SARS!
Năm phút sau thông báo, tất cả đàn ông đã không còn ở nhà. Từ anh công nhân đến ngài giám đốc, từ chàng cầu thủ tới cậu diễn viên, tất cả đều tập trung ở quán.
Họ nốc rượu vang như uống nước lã, nhấm nháp với bất cứ thứ gì có thể vớ được: lạc rang, ổi xanh, cóc chín, tắc kè phơi khô hoặc xí muội...
Ở các nhà hàng, người ta treo khẩu hiệu: “Hãy uống vì tương lai và sự an toàn của gia đình bạn”
Ở các sân bay, người ta miễn vé cho ai nách cắp một chai rượu.
Trong các cuộc thi hoa hậu, hễ ai sặc sụa mùi rượu là ngay lập tức được bầu vào ban giám khảo.
Nhưng đùng một cái, các bác sĩ ra thông báo: “Chỉ có rượu vang trắng có tác dụng thôi. Còn vang đỏ, vô hiệu”.
Mà từ xưa đến nay, phần lớn người ta uống rượu vang đỏ.
Lập tức, rượu trắng lên cơn sốt.
Một bọn buôn bán vô lương tâm còn làm giả rượu trắng bằng cách pha thêm nước lã vào rượu đỏ.
Đùng một cái nữa, Tổ chức Y tế Thế giới xin đính chính. Họ nói: “Đúng rượu vang chữa được SARS, nhưng không phải uống mà bôi!”.
Ôi thôi thôi, tất cả nháo nhào. Thiên hạ xức rượu vang vào người như xức nước hoa hảo hạng.
Người ai nấy đều ướt đẫm mùi nho.
Người ta còn pha rượu vang vào nước tắm, nhúng quần áo vào thùng rượu vang để giặt như nhúng xà phòng.
Bỗng đùng một tiếng cuối cùng, các nhà bác học thông báo: “Muốn chữa SARS, không phải uống, cũng không phải bôi mà cần vác thùng rượu vang lên lưng, chạy đi chạy lại cho ra mồ hôi!”.
1964
Một người đàn ông bước vào cửa hàng rau quả và đòi mua một nửa cái bắp cải. Cậu bé bán hàng xin phép đi hỏi ý kiến của chủ. Cậu ta bước vào phòng phía sau nhà và nói:
- Thưa ông, ngoài kia có một thằng ngu đòi mua một nửa cái bắp cải...
Bất chợt cậu bé phát hiện ra người đàn ông kia đã đi theo mình vào và đang đứng ngay sau lưng, nên nói tiếp:
- Và ông đây muốn mua nửa còn lại.
Ông chủ đồng ý bán và người kia hài lòng ra đi. Ông chủ gọi cậu nhóc lại và nói:
- Mày nhanh trí đấy! Ta rất thích, thế mày quê ở đâu nhỉ?
- Quê cháu ở Canada!
- Thế vì sao chú mày lại rời bỏ Canada?
- Vì ở đó chỉ toàn là bọn giang hồ, trộm cắp và dân chơi hockey thôi!
- Vậy à? Tao cũng là người Canada đó.
- Ôi, ông không đùa với cháu chứ? Vậy ở Canada ông chơi cho đội hockey nào ạ?1903
Vova thường ngồi chung xe bus với Natasa. Một hôm, Vova lấy hết dũng cảm dúi cho Natasa một mẩu giấy, trên đấy viết:
"Tôi rất thích bạn, nếu bạn đồng ý kết bạn với tôi thì hãy đưa lại mẩu giấy này cho tôi, còn nếu không đồng ý thì hãy vứt nó qua cửa sổ".
Một lúc sau Natasa chuyển lại mẩu giấy cũ, Vova vui mừng mở ra xem, trên giấy viết:
"Không mở được cửa sổ!"
Thi lịch sử. Petka trả bài trước, được 5 điểm. Vova hỏi:
- Câu hỏi thế nào?
-Câu hỏi "Trình bày về cách mạng Nga", tao trả lời "Cách mạng Nga xảy ra lần đầu năm 1905, do Nga hoàng đàn áp nên thất bại, đến 1917 dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản mới thành công. Câu thứ 2 "Ai lãnh đạo cách mạng", trả lời " Chủ yếu là Lenin, ngoài ra còn có Stalin, Kirov". Câu thứ 3 "Nhận xét về điều kiện của cách mạng năm 1905", trả lời "Nhiều nhà nghiên cứu cho rằng điều kiện đã chín muồi, nhưng riêng tôi cho là chưa đủ".
Vova liền vào thi. Giáo sư hỏi:
- Anh sinh năm nào?
- Em sinh năm 1905, nhưng do Nga hoàng đàn áp nên mãi đến năm 1917 duới sự lãnh đạo của đảng cộng sản mới thành công.
- Bố mẹ em là ai?
- Chủ yếu là Lenin ngoài ra còn có Stalin, Kirov.
- Đồ ngu!
- Nhiều nhà nghiên cứu cho rằng như vậy riêng em thấy chưa đủ.