Johnny là một cậu bé rất thông minh và nghịch ngợm. Để thử phản xạ của cậu học trò, cô giáo bèn hỏi: "Có 5 con chim đang đậu trên cây, cô bắn chết một con. Hỏi trên cây còn mấy con?"

Johnny trả lời: "Chẳng còn con nào cả".

Cô giáo hỏi tiếp: "Tại sao không còn con nào cả?"

"Bởi vì khi một con chết, thì những con khác sẽ bay mất vì tiếng súng nổ" - Johnny giải thích.

"Em nói thế cũng được. Lẽ ra cô định nói còn 4 con, nhưng cô thích cái cách mà em suy nghĩ" - Cô giáo nói.

Hai mươi phút sau, đến lượt Johnny đưa tay lên xin phép.

"Thưa cô, thưa cô.."

"Gì vậy Johnny?"

"Bây giờ em xin phép hỏi cô một câu, được không ạ? Theo cô, có ba cô gái đang ăn kem, một người thì liếm, một người thì cắn, còn một người thì mút. Hỏi người nào đã có chồng ạ?"

Cô giáo đỏ mặt và lúng túng: "à.. ờ... Cô không biết Johnny ạ. Có lẽ.. có lẽ... người đang mút kem".

"Không phải, thưa cô. Người lấy chồng rồi phải là người đeo nhẫn cưới - Johnny nói - nhưng em thích cái cách mà cô suy nghĩ".
1548




MA_ vẫn là 1 đề tài được nhiều người thích thú. Có nhiều tin là có ma, nhưng có nhiều người lại nói là kkhông tin. Có rất nhiều hiện tượng lạ xảy ra, và tất nhiên là không có lời giải thích. Câu chuyện mà tôi kể ở đây là có thật, nhưng không phải là bản thân tôi găp, mà là anh của tôi.
Đó là 1 lần anh ầy đi công tác với phái đoàn ngoài Hà Nội. Vào 1 đêm, khi mọi người đang ngồi o quầy tiếp tân để mướn phòng thì có 1 bà khách chạy từ trên lầu xuống. Bà ấy vừa khóc vừa nói với người quản lý khách sạn.
__ Tôi..Tôi...không ở đây nữa. Tôi trả phòng lại đó.
Anh tôi và mọi người rất ngạc nhiên vì phản ứng lạ của bà khách này. Vì vậy anh ấy lại gần và hỏi:
__ Có chuyện gì vậy? Phòng đó có vấn đề gì ah?
Bà khách trong điệu bộ hốt hoảng trả lời:
__ Tôi nghĩ là phòng đó có.......tôi không biết nữa. Tôi đang nằm ngủ trên giường thì tự nhiên cái giường dựng đứng lên. Tôi tưởng là nằm mơ nên đã tự nhéo mình. Nhưng tôi rất tỉnh táo.....
Bà ấy hoảng loạn thật sư. Thấy vậy anh tôi mới đưa cho bà ấy vài viên thuốc an thần và nhờ người tìm cho bà ấy 1 phòng khác. Bạn của anh tôi cũng không phải là hiền. Họ cũng rất hào hứng trong chuyện này. Trong lúc đang phân vân. 1 người bạn của anh tôi nói :
__ Hùng_ tên anh trai tôi, tụi này biết mày rất gan da. Thôi thì tụi mình cá với nhau đi. Bây giờ mày vào phòng đó ở, nếu mày ở đó được 3 ngày mà không sợ thì tụi này sẽ dắt mày đi ăn 1 chầu.
Anh tôi cũng tin vào những chuyện lạ như vậy, nhưng anh ấy cũng muốn thử xem sao. Vì vậy anh ấy nhận lời. Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, anh ấy gọi người quản lý và dặn:
__ Huân, ngày mai em kêu anh dậy lúc 6h nha, anh còn phải vào bệnh viện có chuyện.
Anh quản lý đồng ý. Thế là tối hôm đó anh tôi vào ở cái phòng mà bà khách kia nói là có ma.......................

Đang ngủ say giấc, bỗng có tiếng của Huân:
__ Anh Hùng, dậy đi anh, 6h rồi, anh còn phải vào bệnh viện nưa.
Không chỉ gọi mà Huân còn đến gần và lay lay người anh tôi nưa. Anh tôi lim dim mở mắt, chộp lấy cài đồng hồ và nhin. Anh ấy trả lời lại:
__ Chỉ mới có 5h15 thôi, sao em kêu anh sớm vây?
Anh Hùng liến quay người hướng mặt vào tương. Nhưng cũng ngay lúc ấy, anh tôi bật ngồi dậy trong sự hoảng hôt...........

Anh ấy không hoảng hốt vì cái giường dựng đứng lên. Anh ấy cũng không giật mình vì Huân gọi anh ấy dậy sơm. Anh ấy bật dậy vì nhớ ra là Huân đã vào và lay lay gọi anh ây. Chuyện lay lay người để gọi 1 ai dậy là chuyện thương. Nhung nó sẽ trở nên quái lạ nếu cửa đã được anh tôi khoá 2 chốt, cài móc xích và đút chìa khoá ở ô. Điều đó cũng có nghĩa là, không 1 ai ở ngoài có thể mở cửa đươc. Bởi vì thắc mắc chuyện đó, nên anh ấy dậy và chuẩn bị đồ để đi làm luôn. Đến tối về, anh ấy lại vào phòng và đóng cửa kỹ như ngày hôm qua. Nhưng hôm nay, anh ấy không nghe gì hết, anh ấy để đồng hồ vào lúc 5h30 nhưng lại tỉnh dậy vào 5h15...........

Đến ngày cuối cùng là ngày thứ 7 và anh ấy ko cần đi làm vào ngày mai. Anh ấy quyết dịnh dùng thuốc ngủ để ngủ cho ngon giâc. Nhưng lạ 1 điều là, ngay cả khi uống 2 viên thuốc ngủ thì anh ấy vẫn thức dậy đúng 5h15. Điều này rất lạ đối với anh ấy vì anh thường thức dậy rất trễ khi ko làm vào buổi sang. Anh ấy xuống quầy tiếp tân và gặp bạn be. Mọi người đều hỏi han anh Hùng.
__Sao? Mày có gặp gì không?
Anh tôi trả lời:
__Có, tối đầu thì thấy Huân 5h15 lên kêu tôi.
Huân liền nói:
__Không có anh ah! Anh dặn em là 6h mới gọi anh ma. Với lại lúc đó em đang có ca trực bên khu kia, đâu có ở đây.
Nghe Huân nói vậy, mọi người đều há hốc miệng ra. Và rất ngạc nhiên khi thấy anh tôi vẫn bình thương. Anh tôi nói:
__ Anh biết, vì đó không phải là em. Cửa phòng anh khoá rất kỹ, nếu là em thì em cũng chẳng vào được __Anh tôi nói tiếp:
__ Có điều ngạc nhiên là, mấy ngày nay, lúc nào anh cũng dậy vào lúc 5h15. Không trễ củng không sớm hơn phút nao. Hôm qua anh đã uống thuốc ngủ, nhưng sáng nay cũng dậy vào đúng giờ đo. Mà lạ hơn nữa, khi thức dậy, anh rất tỉnh táo, không có chút gì nhức đầu hay ngái ngủ như trước đây.
Mọi người đã ngạc nhiên giờ càng ngac nhiên khi anh tôi hỏi người tổng quản lý khách sạn đã đứng tuổi:
__ Bà hãy kể sự thực về cái phòng đó đi.
Người tổng quản lý bèn kể nhỏ:
__ Cái phòng đó lúc trước có 1 bà khách mướn, và không biết vì chuyện gì mà bà ấy đã tự tử trong đó vào lúc 5h15...................................
579




Bao giờ cũng vậy, cứ gặp một buổi sáng ,trong veo đầy nắng vàng và gió mang đẫm sương là tôi lại bần thần. Nhớ
lắm ngày xưa xa lắc. . . cũng một buổi sáng rực rỡ và trong vắt như thế này, không khí cũng đẫm sương đêm như thế này, tôi đã giật thót mình vì bắt gặp cái viền sáng mượt óng trên bầu má mịn màng của cô bạn gái. Mặt trời sau lưng cô dát vàng lên những sợi tóc mai, lớp lông tơ trên má và hàng mi của cô như thể được thoa một lớp bột phấn vàng óng ánh. Đúng cái buổi sáng hôm đó tôi mới phát hiện ra một điều mà tất cả mọi người đã biết : cô đẹp thật ? Cũng đúng lúc đó tôi mới hiểu cái đám con trai bám nhũng nhẵng sau lưng cô khi đi học về hay đứng lao xao ở cổng nhà cô không phải là một lũ điên điên khùng khùng như tôi vẫn nghĩ. Lâu nay tôi chỉ hay nhìn cái gáy cao cao và mái tóc tém là lạ của cô từ phía sau. Trông nó giông giống con trai thế nào ấy. Ngày đó, cả lớp chỉ một mình cô là có những bộ quần áo sặc sỡ, lạ hoắc và những hộp bút chì xanh đỏ diệu kỳ. Từ cái tẩy cô dùng, quyển vở cô viết, đến cái mùi tỏa ra từ tất cả những thứ đó gợi cho mọi người nghĩ rằng cô là hiện thân của một xứ sở văn minh xa xôi nào đó đi lạc vào đây rồi bị bỏ quên lại nơi phố huyện heo hút đầy bụi này.
Năm tháng sẽ thanh thản trôi qua nếu năm đó tôi không là lớp trưởng . Nghĩa vụ bắt tôi phải hướng dẫn cô làm bài tập, hướng dẫn cô học bài theo cách của lớp tôi. Cô chẳng chịu học gì cả, chỉ hay nhìn tôi chằm chằm rồi cười . Ngày ấy tôi không đến nỗi tỏ như bọn con trai cùng lứa, tôi còn biết cười nheo nheo một bên mắt và lúc nói chuyện thỉnh thoảng bậm môi lại, phướn mày lên cho ra vẻ . Tôi thừa hiểu cô đang nghĩ gì. Nhưng cũng chỉ để vậy thôi, chẳng quan trọng ghê gớm bởi buổi sáng tôi còn phải chúi đầu vào học, buổi chiều lại phải tất tả đi chăn bò. Đàn bò nhà tôi dễ đến mấy chục con, ăn nhấp nhô vàng cả một vạt đồi.

o0o

Tôi ngơ ngác bước vào cái lớp toàn một bọn nhà quê cục mịch , rồi lặng im sống trong đó như một vật thể lạ. Hóa ra tất cả những thứ tốt đẹp mà gia đình sắm sửa cho tôi chỉ tổ làm cho mọi người thêm xa lánh tôi mà thôi. Tôi lớn hơn lũ bạn gái cùng lứa một chút và xinh xắn hơn chúng nó rất nhiều . Tôi biết. Tôi cũng đã phát hiện ra trong cái lớp tăm tối như một cái ao tù đó có một hoàng tử hào hiệp. Anh chăm chút gần gũi tôi. Tôi quí anh và chỉ chơi với mình anh thôi. Nhà tôi to đùng giữa cái phố nghèo, tôi chẳng phải làm gì, rỗi rãi vô cùng. Vậy là suốt các buổi chiều tôi xách cặp lẽo đẽo theo anh đi chăn bò. Đó là những chiều đông ảm đạm, lạnh ngắt. Hai đứa co ro tránh gió trong một lùm cây lúp xúp. Khói của cái bùi nhùi rơm cay mờ mịt cả mắt. Tôi ngồi cách anh xa quá một tầm tay, mặc chiếc áo nhung đỏ rực, nín lặng nghe cảm xúc ào lên, xô dạt trong lòng.

o0o

Suốt những buổi chiều đông ấm áp đó, tôi huyên thuyên đủ thứ chuyện vẩn vơ trên đời . Nói mà vẫn biết đó chẳng phải là điều người kia đang muốn nghe. Những câu chuyện không đầu không cuối . Rồi tự nhiên mắt cô lại cứ vụt sáng lên, dài dại khiến tôi nghẹn lại, im bặt, quên mất mình đang kể chuyện gì. Một tích tắc qua đi. Tôi lên tiếng tiếp. Nhưng là một câu chuyện khác mất rồi, chẳng ăn nhập gì vào câu chuyện lúc nãy nữa . Để đến tận bây giờ tôi mới sững sờ nhận thấy cô xinh đến thế !

o0o

Tôi là con út, được cả nhà chiều chuộng. Nhưng ngày nào tôi cũng cảm thấy bức bối vì trong đầu đầy ắp những hình ảnh của anh. Tôi không còn muốn cười với bất cứ một gã trai si tình nào vây quanh tôi nữa. Đôi lúc tôi ao ước giá mà có một ngày nào đó, dù chỉ là vô tình thôi, anh bỗng biết được tôi đã mong anh nhiều biết bao nhiêu. Đôi lúc trong mơ hình như tôi còn căm thù anh . Tôi muốn đập phá. Muốn nói lên câu ấy. Rồi ra sao thì ra...
Và ánh nắng đầu tiên của một ngày rực rỡ chiếu bừng vào mắt anh. Tôi bất giác nhìn thấy trong đó đang cháy rực lên điều mà tôi mong đợi lâu nay. Anh lúng túng đến tội nghiệp. Lời nói, hành động đần độn và xộc xệch.Tôi mỉm cười. Vậy là xong. Tôi thấy mình bỗng chùng lại. Tôi đã thắng rồi. Nhưng lại thất vọng như một tên thua cuộc thảm hại nhất. Vì tôi đã đến đích. Đã hết. Vậy là anh cũng chẳng hơn lũ đàn ông dở hơi kia là bao ! Và tôi không đi chăn bò cùng anh nữa. Tôi ở nhà. Chiều chiều ra hè đứng, lơ đãng nhìn ra phố vắng.

o0o

Tôi chới với như người bước hụt. Một điều đang có trong tay vừa phát hiện ra là quí giá thì bỗng nhiên vuột mất hút, chẳng kịp hỏi tại sao ? Cả một buổi sáng ở lớp cũng quá ngắn, không đủ để hỏi một câu gì Thành thử chiều chiều tôi lại phải rụt rè kiếm cớ nọ , cớ kia để mượn bằng được chiếc xe đạp của bố, phóng xuống phố huyện. Vun vút lao qua những ổ gà đầy bụi đỏ, đến gần nhà cô tôi mới đi chậm lại Một... hai... ba... bốn..., tôi nín thở nhìn vào . Trong hàng rào râm bụt nham nhở vàng khè bụi, cô giật mình nhìn ra, mỉm cười . Chiếc xe được ghìm lại, chầm chậm chạy qua nhà cô. Tôi thở ra, tim đập uỳnh uỳnh trong ngực , chạy quá thêm một đoạn nữa rồi quay về. Lại nhìn vào, lại nín thở, lại mím mím môi nén nụ cười trong miệng... Chỉ thế thôi mà đã thấy thỏa !
Từ đó, ngày chủ nhật bỗng dài ngoằng ra lê thê. Nhưng may làm sao, cả lớp vẫn không hay biết gì cả. Lớp đi cắm trại. Cái đêm ấy sao mà rét thế . Gần nửa đêm cô giáo bắt lũ con gái về nhà ngủ hết, chỉ có con trai mới được ở lại . Tôi được cô "tình cờ" nhờ chở về. Cô mặc chiếc áo nhung đỏ rực, đẹp lắm, nhưng hẳn là rất lạnh. Còn tôi choàng chiếc áo lông Đức mới toanh dài đến gần gối, ấm áp và hãnh diện. Phố huyện khuya vắng tanh . Lèo tèo vài mái quán cóc ngủ im lìm. Điện không có, chỉ lờ mờ mảnh trăng thượng tuần mỏng mảnh cuối trời. Cô ngồi sau đang lập cập chắc vì lạnh. Qua một chỗ rẽ... qua hai chỗ rẽ . Đuôi áo tôi động đậy, rồi được nâng hẳn lên, lành lạnh. Cô chui đầu vào trong. Má cô đụng vào lưng tôi mềm mềm. Cô vòng hai tay qua người tôi, siết chặt. Vòng tay ấm sực !
Trong lôi như bừng lên một ngọn lửa cháy rần rật. Tôi chựng lại. Hơi thở dồn trong ngực . Cái ấm áp ở vòng tay đó thấm lan vào từng tế bào. Hơi thở cô phả râm ran một vùng lưng . Tay cô nóng như được ủ bằng nhũng viên than hồng của nồi bánh chưng đêm ba mươi tết . Người tôi dần dần chín lịm đi trong hơi nóng ẩy. Tôi thấy rõ ràng một ly rượu mạnh đang đốt tôi hừng hực. Tôi ngất ngây. Vòng tay cô ấm áp đến thế ! Giá mà thế giới bốn mùa là mùa đông, giá mà đường về nhà cô cứ dài mãi ra...

o0o

Tôi không dám tin rằng mình dám liều lĩnh đến độ ấy. Tôi run lập cập khôn
g dám bước ngay vào nhà. Anh vướng víu vì chiếc xe đạp . Rồi anh buông tay cho xe đổ rầm xuống . Tiếng động dội lên to như một tiếng bom. Tôi tưởng có thể ngất đi vì sợ hãi. Anh đã bước tới gần... Đã rất gần... Và... Đôi môi lạnh ngắt của anh chạm nhẹ vào bầu má đang rừng rực như lửa của tôi . Đột ngột anh buông tay ra, quay ngoắt lại dựng xe, rồi nhanh như chớp phóng biến vào màn đêm đen kịt . Tôi đứng khóc một mình. Suốt mấy ngày sau anh sợ không dám đến lớp. Rồi nhà tôi vỡ nợ, cả nhà bí mật dắt díu nhau tiếp tục phiêu bạt đến nơi khác Tôi không chào được anh...

o0o

Tôi như lọt vào trạng thái không trọng lượng, hẫng hụt rơi xuống vực thẳm, rơi mãi... rơi mãi... Vậy là từ nay đến cuối cuộc đời tôi sẽ không còn được nhìn thấy cô dù chỉ là một lần ! Cô và tôi sê trở thành xa lạ .Tôi âm thầm học nốt phổ thông như một cái bóng. Rồi tôi vào đại học. Học xong tôi được phân công công tác tận Đà Lạt . Tôi chẳng yêu ai cho tới lúc bất ngờ gặp một cô gái có bầu má mượt óng ánh với lớp lông tơ hoe hoe hệt như má cô hồi xưa. Tôi đã khát đến rạc cả người về một vòng tay ấm và chỉ kịp vội vàng cưới nàng về làm vợ. Đêm tân hôn tôi chỉ khẩn khoản xin nàng hãy vòng tay ôm tôi đi. Để rồi tôi lại như bước một bước hụt nữa vì đôi cánh tay nàng chỉ là một đôi cánh tay. Không phải bằng lửa. Không phải bằng than. Không đốt bùng người tôi râm ran như tay cô hồi đó. Đà Lạt càng lạnh tôi càng bị nỗi nhớ về một vòng tay ấm áp bào mòn. Tôi trở nên rỗng tuếch vì nó. Vợ tôi cũng đã mơ hồ nhận ra. Nàng buồn. Cuộc sống vợ chồng tôi ngày càng lạnh ngắt đi như ướp đá. Tôi đông cứng lại vì tê tái những nuối tiếc về một vòng tay, một ngọn lửa, một luồng điện nóng rực thấm vào người. Tôi cứ tưởng tượng mãi, nghĩ mãi xem rằng bây giờ cô đang ở đâu, đang làm gì, đang sống như thế nào... Giả sử cô đang sung sướng... cô đang đau khổ . . . , hay đơn giản nhất cô đang bình yên... tất cả đều làm tôi xót xa. Dịp nào gặp lại bạn bè tôi cũng hỏi thăm cô. Nhưng vô vọng.

o0o

Mười năm... Rồi hai mươi năm...
Và khi tất cả những điều cần quên đã sắp quên được rồi thì một thằng bạn xa lắc tình cờ cho tôi biết cô đang ở Nha Trang.Tôi xuống Nha Trang ngay. Hình như vì có cô nên cả cái thành phố biển này nóng ấm và nắng chói chang. Tôi bước dồn. Chân nọ vấp chân kia líu ríu. Nhà cô đây rồi. Tôi chựng lại, luýnh quýnh quay ra : Ngần ngừ... Rồi lại hấp tấp quay vào . Chiếc đồng hồ đeo tay kêu tích tắc... Lâu lắm sau tôi mới dè dặt bấm chuông.

o0o

Tôi đã hét lên khi nhìn thấy anh. Anh đang đứng ở kia đó ư ? Hai mươi năm qua, thời gian đã dệt nên cho anh tấm áo của một người đàn ông viên mãn. Tóc anh đã có những sợi bạc sáng trắng lên, óng ánh. Đôi mắt sững sờ sau cặp kinh cận. Cậu con trai ngờ nghệch trong cái vỏ bọc từng trải năm nào giờ đã trở thành từng trải thật rồi ! Tôi òa khóc.

o0o

Khi cánh cửa nhà cô mở ra, tôi lạnh toát sống lưng không nói được câu nào. Đất dưới chân tôi chòng chành. Cô dồn tấm cửa sắt lại làm ngực lôi bị nén theo, nghèn nghẹt. Tôi đã nhìn thấy cô bằng xương bằng thịt rồi. Hai mươi năm ! Khoảng cách đó đã đẩy cô ra xa cái ngày xưa nhiều đến mức tôi suýt không nhận ra. Quyền uy của sự ý thức được cái đẹp tỏa hào quang quanh cô . Cặp môi tô dày son đỏ. Đôi mắt kẻ chì đen thẫm, sâu hun hút và phấn hồng trên má cô khiến tôi không tài nào nhìn thấy được lớp lông tơ mịn màng, hoe hoe mê hoặc như ngày xưa. Cô đẹp ! Như một bông hoa rực rỡ nhưng không phải được nở từ cái nụ dễ thương ngày nào. Hóa ra ngày mới vào Nha Trang, cô đã từng đi hát cho một vũ trường. Rồi cô bỗng dưng biến thành bà chủ của cả cái khách sạn hút khách như một cái vực xoáy mà tôi nghe tiếng lâu nay, hóa ra người đàn bà nổi tiếng ấy trong giới ăn chơi ở thành phố biển lại là cô.

o0o

Tôi và anh chậm rãi đi dọc bờ biển. Chiều xuống mờ mờ, nhạt nhạt. Anh cứ nhìn hút mãi ra tận ngoài khơi xa. Anh tìm gì? Ngoài đó chẳng còn gì cả đâu. Tàu thuyền đã về hết rồi. Chỉ còn sóng và gió . Sao anh lại như lảng tránh tôi? Sao như có bão dông đang vần vũ trong đôi mắt ấy ?
Biển chiều. Mặt biển phập phồng như nhịp thở. Những con sóng ngầm phải gồng mình đến mức nào để ngoi lên được mặt nước ? Những con sóng ấy háo hức, hối hả lao vào bờ. Đã qua bao cuộc thăng trầm, đã qua bao lúc nở non, đã qua bao làn gầm thét mà bạc cả mái đầu? Say đắm, mãnh liệt đến thế, vừa gặp bờ đã chỉ còn là một nhúm bọt lều phều . Vậy mà những con sóng khác tiếp tục lao vào, cũng sôi réo ầm ào, cũng bạc trắng mái đầu xanh. Tất cả cũng chỉ để tràn vào bờ sâu hơn con sóng trước. Dù phải xóa đi cả những dấu chân đã in trên cát, xóa đi cả nhũng công trình cặm cụi của lũ dã tràng ngờ nghệch. Chỉ để nấn ná thêm tích tắc rồi lại cũng nát tan, và rồi lại cũng lùi ra xa... Những con sóng trẻ hơn nữa lại lao vào. Biển ngàn triệu năm rồi mà vẫn còn cứ thế. Không dám thay đổi. Không dám khác đi. Tôi biết cái kết thúc, nhưng mỗi khi một con sóng dâng cao dựng đứng lên tôi lại vẫn bị nhìn hút vào. Đỉnh nó từ từ cong xuống. Một. .. hai... ba này. ùm! Bọt mù tung tóe! Cuộc đời tôi cũng chỉ như thế chăng? Biển ơi ! Đã gột rửa cho trần gian bao cay đắng, bao toan tính, bao nhớp nhơ mà nước biển vẫn mãi còn xanh ngắt. Biển ơi ? Mưa đã rơi ròng rã bao nhiêu tháng năm mà lòng biển không hề bớt mặn. Sao điều đơn giản thế mà anh không chịu hiểu? Anh như đang khòng xuống bởi sức nặng của những ý nghĩ đau đớn nào đó. Vầng trán mênh mông ấy, đôi mắt mênh mông ấy, lớn hơn tất cả những người đàn ông đã đi qua tôi . Vòng tay lôi liệu có còn đủ rộng để ôm trọn anh không ?

o0o

Cô ngồi hên cạnh tôi. Ngay sát đó, chỉ cách một gang tay thôi. Cánh tay cô đeo nhiều vòng vàng. Thứ kim loại này lạnh lắm? Bây giờ sao cô còn cỏ thể làm ấm tôi như ngày xưa ? Hai mươi năm nay tôi cứ ngỡ gặp nhau phải là sung sướng lắm, phải là thiêng liêng lắm. . . Ai ngỡ rằng còn đau hơn !

o0o

Anh cuống quít quay về Đà Lạt như chạy trốn. Tiễn anh ra bến xe tôi vẫn còn như chờ đợi . Cái loa công cộng kia hãy ngừng lại đi ! Biết đâu trong tĩnh lặng anh sẽ quay lại nhìn tôi, anh sẽ nói cho tôi nghe những tiếng mà tôi chờ đợi. Nhung anh im lặng. Rồi xa dần...
Tôi lại tơi tả quay về nơi không ai chờ tôi cả, quay về với căn nhà trống trải một mình, với những bữa cơm một mình, với những giấc mơ một mình...
Tại sao anh lại còn đến tìm tôi và nỡ hủy hoại nốt cả những gì tốt đẹp còn sót lại trong tôi ? Anh có biết rằng chỉ một nụ hôn ngày ấy của anh đã làm tôi sống được suốt mấy chục năm qua ? Tôi gắng sức vật lộn với cuộc sống bằng mồ hôi, bằng nước mắt, bằng tất cả những gì tôi có . Chỉ để đợi một ngày gặp lại anh . Ước chi tôi có thể nổ tung ra ngàn mảnh hay thu lại tròn xoe như một viên sỏi để lăn qua, lăn lại vô cảm đời đời ...
211




Chàng thổ dân đang tắm dưới suối, nhìn thấy một chú voi con lạc mẹ, bèn lội đến gần vỗ về:
- Voi con đáng thương, đừng ủ rũ như thế! Ta sẽ dẫn chú về với mẹ. Chú voi liếc anh chàng từ đầu đến chân, rồi nguýt dài:
- Xí, tôi đang trốn bà ấy đây! Mà anh bảo ai ủ rũ? Hãy nhìn lại... cái vòi của mình đi.

2336






Đêm rất bình yên, rất dịu dàng
mùa Thu - nhè nhẹ tiếng trùng than
mùa Thu - trơ trụi trời không áo
tôi sợ mù sương mai sáng tan ...

Tôi sợ ... Bởi em không ở cạnh
mùa Thu hiu quạnh chữ Cô Đơn
mùa Thu chưa có lần tay vuốt
mắt lạnh em buồn tôi khẽ hôn !

Đêm rất bình yên, rất ngậm ngùi
hình như mình hẹn một ngày vui
từ khuya nào đó đêm tương ngộ
trên chuyến đò xuôi sông nước xuôi ...

Là nghĩa là chưa phải lúc này
chưa hồi phân định cõi Đông - Tây
ngổn ngang trăm nỗi ngày cơm áo
ngơ ngẩn tàn đêm tôi nhớ ai !
885





Gặp nhau bên lề hội thảo về an toàn giao thông, tàu hoả bảo với ôtô:
- Dòng họ nhà tôi khoẻ, to, dài... Mỗi lần lao đi trông rất hùng dũng, chắc chắn hơn đứt dòng dõi ôtô nhà các anh.
- Đúng vậy, nhưng mà cũng có những điểm các anh không thể làm được như chúng tôi.
- Nói nghe xem?
- Các anh chỉ có thể đâm chết những thằng ngu lớ xớ trên đường ray, còn bọn tôi muốn chẹt chết chúng ở đâu cũng được.
2190




Đường vắng, xe Dream II đang chạy bon bon thì một chiếc Babetta phóng vọt lên, tay lái xe nghênh nghênh đầu nói:
- Có biết Babetta không? Tay Dream II không thèm trả lời, cau mày vít ga bứt lên. Được một đoạn lại thấy chiếc xe "cà gỉ" kia băng băng vượt qua, cái đầu bù xù vẫn kịp ngoái sang gào:
- Có biết Babetta không? Chủ xe Dream II chặc lưỡi phớt lờ, rồi rà phanh đi chậm lại. Đến một khúc quanh, tay lái xe Dream II thấy chiếc Babetta chúi mũi vào một gốc cây, còn cái đầu bù xù thì đang lóp ngóp dưới ruộng. Sau khi kéo hắn lên bờ, tay lái Dream II hất hàm:
- Cậu cứ vượt lên rồi hỏi tôi câu đó là ý gì vậy?
- Ô, lại là bác đấy ư? Em hỏi vậy để nếu bác biết thì sẽ nhờ bác chỉ cho em cái phanh nó nằm ở đâu.
2148




Năm ngoái, vào giờ này, Lan đang hí hửng trải cái áo đầm màu rượu chát lên giường, lăng xăng đi kiếm đôi giày cao gót cùng màụ Bộ đồ mừng giáng sinh mà anh đã đưa Lan đi sắm từ hai tuần trước. Tối nay Lan sẽ diện lên thật đẹp để cùng anh đi lễ nửa đêm.



Thời gian rồi cũng tới dù nó cố tình lê lết trong sự mong chờ cuả Lan. Chiếc áo đầm bằng vải luạ mềm ôm lấy thân hình Lan dễ chiụ, đôi giầy cao làm cho Lan nhìn mềm mại, yểu điệụ Lan đã cẩn thận trang điểm cho khuôn mặt cuả Lan tươi sáng, niềm hạnh phúc làm mắt Lan long lanh. Lan biết anh sẽ thích.



Lan ào ra mở cửa khi có tiếng chuong điện kêụ Anh đứng sững đó nhìn Lan chăm chú. Ánh mắt say mệ Lan bật cười nhỏ:



- Anh có muốn vào nhà không hay đứng đó hoài ?



Anh chớp mắt, nhoẻn cười:



- Anh sẽ đứng đây hoài nếu em cứ đứng đó. Sao hôm nay em lớn trội vậỷ Cao như thế này làm sao anh kẹp cổ em đi chơi được chớ.

- Trêu người ta hoàị Có vào không thì bảo ?



Anh bước vào và đóng cửa, khi đi ngang Lan để vào phòng khách, anh ghé vào tai Lan, hít một hơi thật sâu, nói nhỏ:

- Thơm quá ! Nhìn em ngon quá em ơi, muốn ăn em quá.



Lan lườm anh một cái thật dài, cười cười:

- Anh kỳ cục ! Em có phải là chả giò đâụ

- Em mà là chả giò thì anh đâu có đứng yên thế nàỵ Anh nháy mắt.

- Chỉ giỏi cái nói bậỵ Vô phòng khách đi kià, Ba Mẹ em đang ở trỏng.



Anh đi vào, cuí đầu chào Ba Mẹ Lan. Lan ngồi với anh một chút rồi đứng lên vào phòng mình lấy áo khoác. Khi Lan bước ra thì Ba Mẹ đã đi trước.

- Ủa ! Cả nhà đi trước hết rồi hở anh. Vậy mình đi thôi kẻo trễ.

- Mang guốc cao vậy không sợ té hả. Muốn anh bế ra xe không?

- Hông. Nhăn hết áo cuả em.



*********************************



Nhà thờ đêm nay đặc kín người, không khí vừa trang nghiêm, vừa rộn ràng. Ngôi nhà thờ nhỏ, xinh xắn, giáo dân tại thành phố này đã may mắn mua lại được cuả một nhà thờ Tin Lành Mỹ bị phá sản, để lập thành một giaó xứ riêng biệt cho giáo dân Việt Nam.



Những bài thánh ca diụ dàng, vui tươi được ca đoàn hoà tiếng làm cho Lan cảm thấy bình yên. Thánh lễ diễn ra trang nghiêm, Lan cảm thấy hình như đêm nay nàng yêu Chuá hơn, và yêu anh hơn. Đứng bên anh trong buổi lễ mang đến trong Lan một cảm giác ấm ap' hạnh phúc. Lan nhắm mắt lại chắp tay khấn xin Chúa ban cho tình yêu này được bền lâụ



Khi tiếng thánh ca vừa dứt, anh nắm tay Lan nhập vào dòng người tuôn ra ngoài nhà thờ. Khí lạnh ập tới làm Lan rùng mình. Anh quay sang:



- Em lạnh hở (?). Đi sát vào anh cho ấm.



Anh quang` tay ôm vai Lan:

- Bây giờ mình làm gì đâỷ

- Về nhà em ăn. Em bỏ cả ngày hôm nay giúp mẹ làm đồ ăn để đãi anh đấỵ



Đột nhiên, anh kéo Lan rẽ qua một lối mòn khác, Lan ngạc nhiên:

- Mình đi đâu đây anh. Xe đậu ở đằng kia mà.

- Suyyyỵt ! Đi vào đây với anh một chút.



Lan thấy mình đang đi về hướng cái tháp chuông cuả nhà thờ. Cây thánh giá trên cao giơ hai tay chào đón và ngọn đèn đỏ chớp nháy như trêu ghẹọ Lan hỏi nhỏ:

- Vô đây làm chi vậy anh?

- Đừng hỏị Ở ngoài kia đông người quá. Thèm cắn em một miếng ghệ Nhìn em đọc kinh, và hát mà cái miệng cong cong ai mà chiụ cho nổi chứ.



Lan chưa kịp phản đối thì anh đã ôm Lan, cuí xuống, nụ hôn dài làm Lan nghẹt thở. Lan ngước lên nhìn anh ngẩn ngơ, đầu óc nàng bay bổng đâu đâu, đôi môi nóng và người anh nóng. Anh cười nhẹ:

- Anh biết mắt em to rồi, không cần nhìn anh hoài như vậỵ Nói gì đi chớ.



Lan cười nhỏ, duị đầu vào vai anh. Anh xiết nhẹ Lan, thầm thì:

- Làm vợ anh nghe bé con.



Lan ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt anh tha thiết quá làm tim Lan đau nhẹ, nàng hỏi lại trêu anh:

- Làm vợ anh làm gì? Để môi cuả em cứ vều lên như mỹ đen đấy hở ?



Anh bật cười lớn:

- hahahahaha ..... môi cuả em đừng kiêu ngạo quá thế. Làm vợ anh rồi thì môi xuống hàng thứ yếu, ở đó mà ham ... hahahahahạ



Lan thấy mặt nàng nóng bừng, đưa tay đấm vào bụng anh:

- Anh nham nhở quá. Thôi về đi hông có mẹ em lại hỏi lôi thôị

- hahahahạ... bé cuả anh mắc cở rồi hở. Thì mình về.



Anh hôm cái chụt vào má Lan, nắm tay nàng bước đi:

- Vẫn còn thèm. Em dễ thương quá.



*****************************************



Anh và Lan ngồi đối diện với Ba Mẹ cuả Lan. Không khí nặng nề. Anh tới để xin phép cho hai đứa làm đám cướị Ba Lan mặt buồn râù, Lan biết ông hiểu hoàn cảnh cuả hai đứa, nhưng không muốn cưỡng lại ý cuả Mẹ Giọng ông trầm trầm:



- Anh có biết là nếu anh không theo đạo thì tương lai hạnh phúc rât' bấp bênh không? Sẽ có rất nhiều vấn đề rắc rối, chẳng hạn khi có con, tuị nó sẽ theo đạo nàỏ Phải dạy dỗ nó ra saỏ

- Thưa bác, cháu co nghĩ tới vấn đề con cái sau này và để Lan hoàn toàn quyết định. Còn về chuyện cháu theo đạo thì Bố Mẹ cháu không cho phép.



Lan ngồi lặng thinh, mặt hoen đầy nước mặt. Mẹ Lan sụt suì:

- Họ hàng mình từ xưa tới nay không có lệ đạo ai người nấy giữ. Mẹ không muốn xoá bỏ lệ đó. Vả lại Mẹ sợ rằng khác đạo như vậy dễ dàng li dị nhaụ Nếu anh muốn lấy cái Lan thì anh phải theo đạọ



Nói xong mẹ đứng dậy đi vào phòng khóc thút thít. Ba cũng bỏ vào phòng với mẹ Anh với hộp Cleenex đưa cho Lan. Mặt anh buồn rượì rượị Anh nói, giọng nói như bị nghẹn:



- Chắc không dễ em nhỉ. Để từ từ rồi mình tính nghe bé con. Đừng buồn quá nghe em.



Anh xiêt' mạnh hai bàn tay Lan, đứng lên:

- Thôi anh về. Em đi nghỉ đi cho khoẻ.



Lan cứ trằn trọc hoài không ngủ được, bước ra tìm ly nước uống, gặp Ba đang ngồi trầm ngâm bên bàn ăn. Lan hỏi khẽ:

- Mẹ ngủ chưa Bả

- Mẹ mày ngủ rồị Ba Mẹ đã nói với con từ lúc đầu là nếu hai đứa mà muốn nên duyên phận thì anh ta phải theo đạọ Sao bây giờ con lại để cho tình trạng này xảy rả



Nước mắt Lan chảy dài xuống má, nàng nghẹn ngào:

- Con đã nói cho ảnh biết từ lâu và anh đã chiụ. Nhưng bây giờ Bố Mẹ ảnh không chọ

- Con biết là Mẹ con bị suy nhược tâm thần năm ngoáị Bây giờ vẫn còn phải uống thuốc an thần thì mới yên. Nếu có chuyện gì đau lòng quá, mẹ mày có thể bị trở lại, bệnh tăng xông sẽ nặng thêm, có thể nguy hiểm đến tánh mạng.

- Thế Ba khuyên con phải làm sao bây giờ?

- Tới nước này rồi Ba cũng không biết như thế nào ! Có lẽ phải nhờ thời gian.



Lan bước về phòng mình với những bước chân triũ nặng. Nàng biết đêm nay sẽ dài vô cùng.




*** (2) ***




Anh đưa Lan về nhà Bố Mẹ anh để ăn Tết và giới thiệu Lan với gia đình, đồng thời anh cũng muốn bàn tính vơí Bố Mẹ anh xin họ thay đổi ý định. Sau khi ghé nhà anh Thiệp, người anh lớn cuả anh, nghỉ cho bớt cơn mệt sau bốn tiếng lái xẹ Anh đưa Lan tới thăm Bố Mẹ anh. Vừa bước vào cuả, muì hương khói bay khắp không gian, kê sát tường là bàn thờ Phật và thờ tổ tiên thật lớn, chiếm gần hết bức tường rộng. Anh' nến cháy lập loè phản chiếu lên những bài vị và vài tượng Phật khác nhaụ



Hai ông bà rất vui vẻ và lịch sự đón Lan. Sau khi ngồi hỏi thăm dăm ba phút, Mẹ anh gọi anh đứng lên lễ ông bà. Anh hơi ngơ ngác nhưng cũng làm theọ Các anh em cuả anh lần lượt tới với những món đồ ăn thơm phức, gia đình anh đông anh em, mặc dù có vài người ở xa nhưng Tết nào cũng tụ họp về đâỵ Lan để ý là Mẹ anh đã không gọi ai lên lễ như anh. Những món ăn mang tới, món nào Mẹ anh cũng xớt ra một đĩa nhỏ để lên bàn thờ. Lan ngạc nhiên là các món ăn đã sắp hết ra bàn nhưng vẫn chưa bắt đầu ăn, chờ như thế một lúc lâu, Mẹ anh gọi:

- Cây nhang cháy hết rồi đó. Các con ngồi xuống bắt đâu bữa đị



Sau bữa tiệc, khi mọi người đã ra về hết chỉ còn anh và Lan. Bố anh gọi ra phòng khách ngồị Ông lên tiếng noí với Lan:

- Bác biết hai đứa bay thương nhau và muốn tiến tới chuyên. trăm năm. Cái đó bác không có phải đốị Bác chỉ muốn là hai đứa đạo ai người đó giữ. Con cái khi sanh ra thì con trai phải theo đàng chạ Nếu làm lễ cưới ở nhà Thờ thì cũng phải làm ở Chuà.



Anh trả lời giọng thật buồn:

- Mẹ cuả Lan muốn con theo đạo Chuá. Mà Mẹ Lan bị bệnh yếu thần kinh và cao máu rất nặng. Con sợ rằng nếu không làm theo Mẹ Lan sẽ bị nặng thêm nguy hiểm.



Mẹ anh vưà khóc vừa trách:

- Anh lo cho người ta, còn mẹ cuả anh thì sao ! Mẹ cũng bị cao máu sao không thấy anh lo lắng gì cả.



Anh thở dài:

- Me lúc nào cũng khóc, hễ nói chuyên. với mẹ là mẹ khóc làm con không giải thích được. Xin mẹ coi hạnh phúc cuả con quan trọng hơn việc đạọ Con nghĩ đạo nào cũng tốt thôi, đạo nào cũng dạy ta làm con người tốt cả. Mà từ xưa đến giờ con có đi chuà hay lễ Phật bao giờ đâụ Sao bây giờ tự nhiên Mẹ lại bắt con phải thực hành như người Phật Tử. Con nghĩ gia đình mình đạo ông bà thì đúng hơn. Con xin bố mẹ cho phep' con theo đạo Chuá để có được hạnh phúc gia đình sau nàỵ Con sẽ chỉ có hạnh phúc khi con lấy Lan mà thôị



Giọng mẹ anh gay gắt:

- Anh thì khôn nhà dại chợ. Sao anh không qua bên kia năn nỉ họ đị Người Việt Nam mình thờ ông bà dù không nói ra, không đi chuà nhưng đều là người theo đạo Phật cả. Đấy tuỳ anh, nếu anh theo đạo Chuá thì Bố Mẹ sẽ không đứng ra làm chủ lễ cưới cho anh. Anh suy nghĩ kỹ đị



Lan ngồi sững sờ, tê liệt mọi phản ứng. Đầu nàng bưng bưng như có ai đập bằng cây gậy ngàn cân. Lan vội với ly nước uống để cho cái ứ nghẹn ngay cổ trôi xuống, Lan mong trôi xuống luôn những giọt nước mắt cho khỏi tràn rạ Ba anh lên tiếng phá đi bầu không khí ngột ngạt:

- Thôi ! Mình nói chuyện như vậy đủ rồị Bây giờ mình đã hiểu nhaụ Tết nhất ta không nên găng nhau, mất vui đị



Hai ông bà ngồi nói chuyện qua lại về bạn bè cuả họ một lúc thì anh và Lan xin phép đị Lan chào ông bà và xin phep' ngày mai về sớm. Lan biết là chuyện hai đứa đã tới con đường cùng, không lối thoát.



******************************************



Trên đường về, anh và Lan đều lặng thinh, hai đứa không ai dám khơi lại chuyện hôm quạ Lan cảm thấy trái tim nàng như có ai thò tay vào dày vò nó, xót xa, đau đớn. Lan không dám nhìn anh, sợ phải nhìn thấy ánh mắt quá buồn cuả anh. Xuốt quãng đường dài, Lan nhìn ra ngoài cửa kính xe, không muốn anh thấy nước mắt cứ thi nhau rớt xuống ướt đẫm một bên tóc nàng. Như không chiụ nổi sự yên lặng, anh đưa tay keó Lan sát lại gần, ôm ngang người cho Lan dựa hẳn vào anh. Anh noí giọng nhỏ và trầm:

- Em muốn khóc thì cứ khóc đi bé con. Khóc cho vơi bớt tâm sự. Anh làm sao cho em bớt khổ bây giờ? Có muốn mắng anh không?



Lan nhẹ lắc đầu, hai đứa lại chìm vào những suy nghĩ riêng tự



Khi xe dừng trước cửa nhà, Lan dợm mở cửa nhưng anh giữ lại:

- Ngồi với anh tí nữa đi em, còn sớm mà.

- Mình ra cái park nhỏ nói chuyện đi anh.



Anh lái xe ra cái công viên nhỏ quen thuộc gần nhà hai đứa hay đi dạo mỗi khi anh đến thăm. Ngừng xe lại, anh đẩy ghế lùi lại đằng sau hết cỡ, bế Lan đặt vào lòng anh. Công viên muà đông vắng người, thỉnh thoảng vài chiếc lá cố bám viú qua muà Thu rơi xuống vật vờ như còn tiếc nuối đời sống muộn màng. Người anh toả hơi ấm diụ dàng, ngó xuống thấy bàn tay anh đang ôm gọn bàn tay nhỏ nhắn cuả nàng làm Lan muốn khóc. Nàng nhỏ nhẹ, sợ khua động khoảng không êm êm này:

- Mình tính sao bây giờ hở anh?

- Bé ơi ! Anh thở dàị Anh không biết mình cần làm gì bây giờ. Cho anh một thời gian nữa nghe em. Để anh ráng dàn xếp. Nếu chuyện mình không thành chắc anh đi xạ Nếu anh ở đây thì ngày ngày anh sẽ quấy rầy em, anh sẽ không để em yên được.



Lan nấc lên tức tưởi:

- Tại sao em tim em đau quá vậy anh ! Tại sao yêu lại khổ thế này!

Anh ôm Lan chặt hơn cho nàng bớt run, giọng anh nghẹn ngào:

- Anh xin lỗi em nghen, bé con. Anh đã không giữ được lời hưá.

- Hay là mình lấy nhau đại đi, không cần Bố Mẹ anh.

- Không được đâu em. Ba Mẹ em sẽ không chiụ một đám cưới không có đàng traị Nếu hai đứa đưa nhau đi nơi khác sống, một hai năm đầu thì không sao, nhưng sau đó em sẽ buồn vì nhớ cha, nhớ mẹ. Anh cũng vậy, lúc đó hạnh phúc mình sẽ rạn vỡ. Anh không muốn như thế.



Lan mếu máo:

- Vậy mình đành chia tay saỏ



Anh cười khẽ:

- Đâu dễ vậy bé con. Thoát tay anh không phải dễ đâu nhé. Nói chơi thôi, em đừng quá tiêu cực như vậỵ Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết hết.

- Hừ, anh đó, vậy mà còn cười được.

- Em khóc hết nước mắt cuả anh rồi thì anh cười chứ saọ Anh đưa em về nhé, trời tối rồi, về không mẹ em mong.



Sau khi đã nhiều lần đích thân về, gọi điện thoại năn nỉ, van xin, cố thuyết phục nhưng Bố Mẹ anh vẫn khăng khăng giữ nguyên những đòi hỏị Lan cũng nài nỉ, giận dỗi nhưng mẹ nàng không đổi ý. Hai đứa nhìn xơ xác, gặp nhau nhìn nhau ai oán nên cũng sợ.



Một đêm vào tháng 3, anh tới thăm Lan, nhìn anh Lan xúc động ghê gớm. Anh buồn nhiều, nhìn anh không còn cái dáng nhanh nhẹn, vui tươi lúc mới quen. Anh và Lan ngồi ngoài patio sau vườn, hôm nay trơì ấm, gío reo nhẹ rung rinh những cành cây đang nẩy chồị Anh hỏi thăm mọi người và nói chuyện huyên thuyên. Lan có cảm tưởng anh muốn noí chuyện gì đó mà khó mở lờị Nàng cầm tay anh, hỏi:

- Anh có chuyện quan trọng muốn cho em biết phải không?



Anh ngập ngừng:

- Anh sợ ......... làm em buồn thêm.

- Không buồn thêm nữa được đâu anh.

- .......... sáng mai anh đi sớm.

- Vậy là anh quyết định đi xạ

- Ừ, anh phải làm như vậy để trả em về với đời sống cuả em.



Lan nuốt nước bọt, cố nuốt luôn hết những tuỉ hờn đang dâng lên trong lồng ngực, giọng nàng run run:

- Anh không biết đời sống cuả em từ lâu đã có anh trong đó.

- Nhưng mình không thể keó dài tình tr.ang không lối thoát này em ạ

- Em hiểụ



Cả hai lại rơi vào vùng suy tưởng cuả mình, đã không còn ngôn ngữ để an uỉ nhaụ Một lúc sau, anh đứng dậy, hôn hai bên má Lan, bước đị Lan nghe tiếng xe cuả anh xa dần, cảm giác tê dạị








*** (3) ***




Giáng sinh năm nay, Lan không thiết gì hết, nỗi đau vẫn âm ỉ, cùng với nỗi nhớ anh nhức buốt. Năm nay, Lan không đi mua quà cho ai, không chuẩn bị mừng lễ, không luạ là quần aó mơí như thói quen hằng năm . Chiều 24, Lan nằm co ro trên giường, cô đơn thấm dần vào từng thớ thịt lười biếng. Căn nhà vắng lặng, cả nhà đã đi qua nhà người Bác để chuẩn bị bữa đêm bên đó. Một mình, Lan cứ để mặc nước mắt tha hồ tuôn chảy, cùng về là những kỷ niệm tuyệt vời với anh . Lan thiếp đi lúc nào không biết.



Có tiếng ai như tiếng anh gọi từ sâu thẳm vọng tới, Lan cố trả lời nhưng dường như tiếng nói đã biến mất, cổ bị đặc lại làm Lan cứ ú ớ. Chợt có người lay Lan thật mạnh và tiếng nói cuả anh gần và ấm:

- Bé con .... bé con ! Dâỵ, thức dậy .....



Lan mở mắt ra, chưa hoàn hồn, nghe thấy tiếng anh nói thật ngọt thêm tí đuà cợt:

- Dậy đi bé con. Ngủ chi mà ú ớ thấy sợ. Rồi nước rãi chảy tùm lum thế này ai mà dám nựng chớ. Anh nhoẻn miệng cười ghẹọ



Lan ngơ ngác, sững sờ khi thấy anh ngồi bên cạnh trên giường, nàng gọi nhẹ như hơi gió:

- Anh !!!



Rồi như sực tỉnh, Lan ngồi bật dậỵ Chồm lên ngồi vào lòng anh, hai chân hai tay ôm chặt anh, run run cảm động:

- Trơì ơi! Anh về đây rồi, anh về ăn Noel với em hở anh? Sao anh đi biền biệt không tin tức gì cho em hết. Nhớ anh quá!



Anh cười nhỏ:

- Từ từ thôi bé con, anh nghẹt thở rồi nè.

- Hong buông anh ra đâụ Đeo anh như nì hoàị



Giọng anh nhỏ nhẹ thiết tha, ướt sũng cảm xúc:

- Anh ngu dại quá em ơị Anh không hiểu anh nghĩ gì, được gì khi bỏ đi như thế. Anh chỉ thấy hụt hẫng và đau tột cùng. Bé không thể tưởng tượng đựợc những điều anh đã làm trong năm qua, để đày đọa anh, hay để trả thù ai đó. Càng xa, càng tự phung phí đời mình, anh càng thấy cần em.

- Thế anh về chơi với em it' ngày hay về luôn?



Anh đưa tay lau nước mắt cho Lan vừa nói:

- Anh không đi đâu nữa hết, anh sẽ cắm lều đằng sau vườn nhà em, bám em như sam. Anh sẽ đi qua đi lại cho hai bên bố mẹ chán luôn rồi chiụ cho em lấy anh . Em có chịu như vậy không bé con? Cũng may là chưa có ai xin được bàn tay cuả em.

- Ừ, cũng may chưa có anh chàng nào lì như anh. Lan cười khúc khích. Em với anh cùng làm cho bố mẹ mình chán luôn nghen.



Anh ôm chặt Lan hít một hơi ở cổ ở mặt rồi cười cười:

- Không thơm bằng Channel nhưng đã ghiền. Cả năm rồi anh nhơ cái muì này thôi đó.

- Anh hư! Em chỉ có nhiêu đó thôi saỏ

- Hahahahah ..... có nhiều cái nữa chớ, nhưng bây giờ thì chưa tính tớị



Anh vỗ nhẹ vào lưng Lan:

- Thôi, đi tắm đi bé con, tóc tai mắt muĩ gì nhìn như bà điên. Sửa soạn đẹp vào rồi đi lễ nửa đêm với anh.



Lan nhìn lên đồng hồ, kêu khẽ:

- Chết cha! Gần tới giờ rồi, anh cũng tắm đi, người chi râu ria nhìn như tướng cướp vậỵ



Lan tung tăng chân sáo bước theo anh ra khỏi nhà thờ khi xong lễ. Tới ngã rẽ, anh ngước lên gác chuông, cười hì hì:

- Suỵt ! Vào đây với anh một tí, bé con .......



Hết



Nguyên Xưa






Người gửi: Nguyên Xưa
Người đăng: Phượng Các

1678





Danh ngôn cho ngày tình nhân


Những câu sau đây được trích từ những bộ phim nổi tiếng


* City of Angels (Thành phố thiên thần)


- I would rather have had one breath of her hair, one kiss from her mouth, one touch of her hand than eternity without it. One!


- Tôi thà được một lần cảm nhận mùi thơm từ mái tóc nàng, một lần được hôn đôi môi nàng, một lần được siết nhẹ đôi tay nàng còn hơn là sống bất tử mà không bao giờ có điều đó. Chỉ một lần thôi!


* Patch Adams (Bác sĩ Patch Adams)


- I love you without knowing how, why, or even from where...


- Anh yêu em mà không biết tại sao, bằng cách nào và thậm chí từ đâu...


* The runaway bride (Cô dâu chạy trốn)


- I guarantee it won't be easy. I guarantee that at one point or another, one of us is gong to want to leave. But I also guarantee that if I don't ask you to be mine, I am going to regret it for the rest of my life, because I know in my heart, you are the only one for me.


- Anh tin chắc rằng điều này sẽ không hề dễ dàng. Anh tin chắc rằng sẽ có một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời mình một trong hai chúng ta muốn rời bỏ. Nhưng anh cũng tin chắc rằng nếu giờ đây anh không ngỏ lời cùng em thì trong suốt quãng đời còn lại của mình, anh sẽ phải hối tiếc bởi vì anh biết rằng trong trái tim anh chỉ duy nhất có em thôi.


* The mask of Zorro (Chiếc mặt nạ của Zorro)


- The only wrong thing would be to deny what your heart truly feels.


- Ðiều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì trái tim mình thật sự cảm nhận.


* Faithful (Chung thủy)


- You will be doing anything for the one you love, except love them again.


- Bạn có thể làm mọi thứ cho người mình yêu, ngoại trừ việc yêu họ lần nữa.


* L.A.story (Câu chuyện Los Angeles)


- How come we don't always know when love begins, but we always know when it ends?


- Tại sao chúng ta không bao giờ biết được tình yêu bắt đầu khi nào nhưng chúng ta luôn nhận ra khi tình yêu kết thúc?


* Good Will Hunting (Chàng Will Hunting tốt bụng)


- The only feeling of real loss is when you love someone more than you love yourself.


- Cảm giác mất mát duy nhất mà bạn thật sự cảm nhận được là khi bạn yêu một ai đó hơn cả chính bản thân mình.


* Forget Paris (Hãy quên Paris)


- When you love someone and you love them with your heart, it never disappears when you're apart. Anh when you love someone and you've done all you can do, you set them free. And if that love was true, when you love someone, it will all come back to you.


- Khi bạn yêu một ai đó với tất cả trái tim mình, tình yêu đó sẽ không bao giờ mất đi ngay cả khi bạn phải chia xa. Khi bạn yêu một ai đó và dù bạn đã làm tất cả mà vẫn không được đáp lại thì hãy để họ ra đi. Vì nếu tình yêu đó là chân thật thì chắc chắn rằng nó sẽ trở về với bạn.


* Phenomenon (Hiện tượng)


- Will you love me for the rest of my life?


- No, I'll love you for the rest of mine.


- Em sẽ yêu anh đến trọn cuộc đời anh chứ?


- Không, em sẽ yêu anh đến trọn cuộc đời em.


* At first sight (Ngay từ cái nhìn đầu tiên)


- You will see a lot of things. But they will mean nothing to you if you lose sight of the thing you love.


- Bạn sẽ nhìn thấy rất nhiều thứ. Nhưng nó sẽ là vô nghĩa nếu điều mà bạn yêu quí nhất lại vượt khỏi tầm nhìn đó.

523


Powered by Blogger.