Thiên tài? Trên hỗn độn khỏa thân Đẹp tỷ mỷ, hỡi rung động truyền thần Ta nhịp nhàng ý nhị nhịp theo Ta
Của lời thơ lóng đẹp. Hạt châu trong.
Hạt châu trong ngời nhỏ giọt vô lòng
Tràn âm hưởng như chiều thu sóng nắng.
Trong vòm xanh. Màu cưới màu, bình lặng,
Gây phương phi: chiếu sáng ngả sang mờ
Vì hình dung những sắc mát, non, tơ,
Như mặt trời mọc qua khóm liễu, một
Hoàng hôn. Ôi đàn môi, chim báu tới:
Chữ biến hình ảnh mới, lúc trong ngâm
Chữ điêu khắc, tỉa nghệ thuật sầu câm,
Đầy thẩm mỹ như một pho thần tượng.
Lúc trong ngâm, giữa kho vàng mộng tưởng,
Múa song song khiêu vũ dưới đêm hồng
(Những con cừu tim trẻ mướt như lông
Nên da thịt lên làn sa lụa mỏng,
Mỗi con cừu bốc lên men hy vọng... )
Thơ nhịp nhàng ý nhị nhịp theo thơ.
Tôi cắn vào trái bổ vỏ xanh mơ
Tìm chất quý thơm tinh mùi khoái lạc
Bằng hơi mộng, trong hàm răng, tản mác
Mộng ?
Ròng âm nhạc của lòng trai ấp mái
Người họa điệu với thiên nhiên, ân ái
Buồn, và xanh trời. (Tôi trôi với bờ
Êm biếc -- khóc với thu: lời úa ngô
Vàng... khi cách biệt -- giữa hồn xây mộ --
Tình hôm qua -- dài hôm nay thương nhớ,
Im lặng nhìn bông ý, lặng lờ lên
Những dáng hình thanh khí... ) Giữa mông mênh,
Đường nhiếp ảnh, sắc khua màu -- Tiếng thơ?
Hỡi hội họa, đến muôn đời nức nở.
Lời nối lời bố thí lộc tinh hoa
Của âm điệu, mơ màng run lẩy bẩy
Một hỗn hợp đẹp xô bồ say dậy
Bằng cảm tình, bằng hình ảnh yêu thương
Và mới mẻ -- trên viễn cổ Đông phương !
(Ai có nghe sức tiềm tàng bí mật ?)
Thơ lõa thể ! -- Giai nhân tuần trăng mật,
Nữ thần ơi ! Ta nô lệ bên người !
Chuyện này có thật.. và nó dả xảy ra với tôị...Cách dây lâu, lâu lắm, lâu lắm rồi ... nếu tôi nhớ không lầm.. củng gần 18 năm .. thời gian thấm thoát như thoi dưa vậy. nhắm mắt một cái tôi dả trưởng thành và mở mắt một caí tôi dả trở thành một chàng trai tuấn tú rồi..thiệt là thời gian qua lẹ quá ......quê tôi ở tại Bà Quẹo. và nhà tôi thì nằm ngay con dường chánh của nghĩa trang.. lúc dó vì quá nghèo, nhà tôi chỉ dược làm bằng những thân cây tre rồi lấy lá dừa dắp lên thôi, có chổ ngủ tôi nghỉ củng hạnh phúc lắm rồi.
Chuyện xảy ra vào khoảng tôi about 2 years old maybe... không hình như là một tuổi tám tháng thì phải .. umm không hình như 2 tuổi. ừ cở dó dó tôi củng hông nhớ nửa....Lúc dó khoảng 1 giờ sáng, tất cả mọi người đang say sưa trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng tôi bổng nhiên có cảm giác là lạ, tôi giậc mình dậy , toát mồ hôi ... thì ra tui thấy mắc đái. tôi liền vén mùng chui ra. Vì để cho mọi người trong nhà yên giấc.. nên tôi chỉ di nhè nhẹ , nhè nhẹ ra sau nhà....Đằng sau nhà là nhưng cây dừa trụi lá .. tại ba tôi sang bằng hết dể làm nhà.. thành ra nhửng cây dừa vòng vòng nhà tôi diều trụi lá hết .. và sau những cây dừa là một con kinh nhỏ, dưới ánh trăng lờ mờ, tôi có thể nhìn thấy nhửng caí mồ nằm sừng sửng, cái này nối caí kiạ...với tiếng kêu của cắc kè, ểnh ương, và nhửng tiếng của thú lạ, thỉnh thoảng một cơn gió lạnh lướt qua làm tôi lạnh cả ngườị.. đang đái phê phê, bổng nhiên tôi nghe tiếng ai kêu tôi" này Mario " tôi giậc mình quay lại, vì tối qua tôi không biết aị. sau khi cố mở mắt thì tôi mới nhận ra đó là bà Tám bán xôi ở đâù hẻm , .... bà đả dứng sau lưng tôi tự bao giờ, tóc bà trắng phợ. xù xù lên, hình như là bà chưa chảy dầụ. mặt thì hơi xanh xanh vì, chắc tại bà chưa make up.. tại tối quá tôi củng không nhìn rỏ lắm... bà hỏi tôị. "Mario, sau giờ này chưa ngủ nủa mà còn đứng đây làm bậy ??" tôi liền cười bảo: thiệt không dây bà Tám? Con dang dái mà, con có làm gì dâu mà bậy. bà Tám liền nói: thiệt sao ?, bà Tám thấy con đứng đó dọc dọc thằng nhỏ bà tưởng con làm bậy ... tôi liền nói: ồ thì ra là vậy .. tôi hỏi lại bà: sao bà Tám chưa ngủ mà lang thang làm gì vậy. bà nói: Bà ngủ không được mới đi vòng vòng chơi thôị.. lời qua tiếng lại với bà xong, bà Tám bảo, thôi bà phải đi rồị. cháu vào ngủ đị.. tôi liền dạ chào bà, xong rồi quay lưng bước vô, đang tính đi vô nhà... tôi chợt nhớ chuyện gì tính quay lại hỏi bà,.. nhưng tôi chợt bàng hoàng dứng chết chân..... dưới bóng cây dừa bà lảo dang lơ lẩng cách mặt dất khoảng 2 feet... và bà dang hướng về nghỉa địa .. maí tóc trắng phơ đang bay trong gió.... bà còn quay caí đầu lại nhìn tôi nói " buh bye Mario hehehe" thiệt là ghê wá. ... bà không cần phải quay lưng lại, mà quay caí đâù dược à?? còn cười nửa .?? giọng cười bà làm tôi rùng mình.... trong giây phút bàng hoàng này tôi chợt nhớ ra rằng bà Tám đả chết cách dây ba ngày rồi ..... lấy can đảm cuối cùng còn lại, tôi ráng nhất giò chạy thẳng vô nhà, nhưng không may cho tôị. vì trời wá tôí thành ra không tháy rỏ.. tôi dụng cột nhà làm cái nhà xập xuống... tôi dang lai hoay dựng cái nhà lên lại .. thì có tiếng bên dưới nhửng lá dừa hỏi vọng lên.. " dứa nào làm sập nhà đó bây "? thì ra là tiếng má tôị.. tôi liền nói lại " con đây má ơi" con là aỉ má tôi hỏi .. con là Mario nè ... thế là đêm dó cả nhà tôi phải thức dậy hết.. thức dậy dể dựng lại mái nhà tranh ...
Mãi tới nay, mổi lần đi tiểu, tôi thường có cảm gíac bà Tám đứng sau lưng tôị. Mặc dù hiện giờ tôi dang ở trong cảnh sang giàu tại Campuchia. nhưng caí đêm hôm đó cứ còn mãi trong đâù tôị. như nó mới xảy ra ngày hôm qua vậy ....
597
Có một anh đang cày ruộng ở cánh đồn xa, mãi miết làm việc, quên cả giờ ăn trưa. Chị vợ ở nhà đợi mãi sốt ruột, ra đứng cách mười mặt ruộng, gọi chồng về ăn cơm. Thấy vợ gọi riết, anh ta mới nói thật to: - Ðể tôi giấu cái cày vào bụi đã! Về đến nhà, chị vợ kỳ kèo: - Giấu cày mà nói bô bô như thế có người nghe tiếng lấy mất còn gì! Quả nhiên ăn cơm xong, anh ta ra bụi lấy cày thì cày mất thật rồi. Anh ta hốt hoảng chạy một mạch về nhà ghé vào tai vợ, nói thầm: - Nó lấy mất cái cày rồi!
Có một tiệm bán hoa nọ thật lớn ở đường Trung Sơn Bắc. Tiệm bày la liệt những loại hoa quí, chậu kiểng và hòn non bộ. Chủ tiệm là ông già họ Trương đầy nghệ sĩ tính và khôi hài. Ông ta mở tiệm không phải để kiếm lời như thiên hạ mà là để thưởng thức hoa và chiêm ngưỡng khách mua hoa. Hàng ngày, ông ngồi chết trong tiệm để thực hiện cái mục đích đó.
Hôm ấy là mùa đông. Mưa bay lất phất. Khí lạnh làm tê cả da người. Đường sá vắng tanh. Suốt ngày ông Trương chỉ ngồi co rút một mình, không bán được một đóa hoa. Mãi đến lúc trời nhá nhem tối, ông mới thấy một cô gái từ hẻm cạnh nhà đi ra, vẻ mặt buồn buồn. Người con gái này quá ư quen thuộc. Nàng ngày nào cũng đến trước tiệm ông chờ xe bus. Sáng đi chiều về. Ăn cơm tối xong đi mãi đến khuya mới về lại. Ông Trương có cảm tình đặc biệt với nàng, không hiểu vì lý do gì. Rất có thể vì nét mặt nhu mì, dễ thương cũng có thể nhờ cái dáng trầm lặng phảng phất buồn và mái tóc đen mượt. Ông thường ví nàng như một đóa hồng vàng. Hoa hồng nào ông cũng thích, nhưng hoa đỏ quá sặc sỡ không giống nàng mấy. Hoa vàng tao nhã, có một vẻ đẹp chiều sâu và quí phái mới giống nàng được.
Gia đình nàng có lẽ nghèo lắm, chỉ cần nhìn cách ăn mặc cũng đủ biết. Trời lạnh buốt thế này mà chỉ mặc chiếc áo lông trắng và cái robe ngắn màu xanh lợt. Hai má và mũi đỏ lên vì lạnh. Những bước đi thật khoan thai và dịu dàng chứng tỏ nàng chẳng hề biết lạnh. Thân hình thon nhỏ và mái tóc bay bay trong gió trông càng đẹp, dễ thương vô cùng. Ông Trương rất thích mẫu người này, mẫu người giống con gái ông hiện còn ở lại Trung Hoa Lục Địa.
Chiều nay khi đi qua tiệm, nàng dừng lại ngắm hoa. Cặp mắt đen sáng ấy bỗng nhiên mờ đi như bị mây hay sương mù che khuất. Nàng cúi xuống thở ra thật nhẹ Tại sao nàng buồn? Thích một đóa hoa mà không có tiền mua ư? Ông Trương đứng dậy, tiếng khua động cái ghế làm nàng bỏ đi lập tức.
Mưa vẫn rơi nhè nhẹ. Không gian lờ mờ. Trời về đêm càng buồn, nhất là buôn bán ế. Ông Trương đi tưới nước hoa, cắt tỉa lá héo rồi lấy cái lọ cắm màu đen và một bó hồng vàng. Hai màu sắc này hòa hợp có một ý vị kín đáo và tình tứ lạ thường. Vừa cắm, ông vừa nghĩ đến người con gái tiều tụy và cô độc ấy.
Tiếng chuông cửa reo lên, ông Trương mừng rỡ. Có được một người khách đến mua hoa lúc này thì còn gì quý bằng. Ngước đầu lên, ông thấy một thanh niên cao gầy đang đẩy cánh cửa, do dự nửa muốn vào, nửa muốn không. Ông liền đứng dậy, tươi cười đón khách:
- Cậu mua hoa à? Mời cậu vào xem.
Người thanh niên tần ngần, một lúc sau mới bước vào. Chàng ta trạc độ 22, 23 tuổi. Mái tóc đen rối bù lấm tấm những hạt nước mưa. Đôi mắt lớn nổi bật dưới hai hàng lông mày đậm. Gương mặt sáng láng, lanh lợi, nhưng đượm vẻ buồn và chứa chút ngạo nghễ, bướng bỉnh. Chàng khoác chiếc áo blouson màu cà phê, tay và cổ đã bị sờn. Chiếc quần cao bồi bó sát cặp chân dài đã ngả thành màu trắng. Đôi giày rách đầy bụi và sình. Trông chàng rất bụi đời và có một tâm trạng lo lắng. Chàng đảo mắt nhìn các loại hoa rồi ngập ngừng:
- Cháu muốn một ít... một ít hoa.
Ông Trương nhỏ nhẹ:
- Cậu thích loại nào ạ?
Chàng nhíu mày rồi mím môi quan sát, đoạn nhún vai đáp:
- Cháu cũng không biết nữa!
- Thôi vầy nhé, cậu cho tôi biết mua hoa để làm gì: cắm bình, trồng vào chậu hay làm quà cho người khác?
- Dạ, làm quà.
Nhìn vẻ mặt bối rối đầy lo lắng, ông Trương đoán có lẽ người thân chàng đang nằm bệnh viện nên hỏi:
- Làm quà cho bệnh nhân à? Nếu vậy thì cậu nên mua hoa bách hiệp, nếu không thì hoa lan, cúc, vạn thọ, hoa mã đề, thái dương...
Cặp mắt đen chớp lia lịa nhìn quanh phòng:
- Không phải thế, để cháu suy nghĩ đã.
Nhìn bình hồng vàng mà ông Trương vừa cắm, chàng vui hẳn lên như vừa tìm thấy một chân trời mới, liền reo to:
- Đúng rồi, hoa hồng vàng. Chỉ có hoa vàng mới hợp với nàng được. Cháu muốn mua một ít hồng vàng. Mỗi ngày bác có thể để cho cháu một bó được không?
- Mỗi ngày à?
Ông Trương thích thú nhìn chàng. Vẻ mặt ấy bây giờ không còn một chút buồn mà tràn đầy tươi vui và hy vọng.
- Thưa cậu, chuyện gì chứ chuyện ấy thì quá dễ.
- Nhưng thế phải trả bao nhiêu tiền mỗi ngày? Cháu xin gởi trước nhé.
Thái độ và giọng nói chàng có vẻ khinh thường tiền bạc. Chàng thọc tay vào túi áo blouson lấy ra cái bóp đã rách và xẹp lép.
- Cậu vui lòng cho tôi biết mỗi bó cần bao nhiêu hoa?
- Dạ, hai mươi hoa.
Nhìn cái bóp nghèo nàn ấy, ông Trương hồ nghi:
- Hai mươi hoa? Tiền tính từng hoa, mỗi hoa là ba...
Ông liếc chàng rồi hạ giá:
- Một hoa hai đồng.
Chàng giật mình như bị kim chích:
- Bác nói sao? Một hoa hai đồng à? Như vậy, hai mươi hoa là bốn mươi đồng, một tháng phải mất những một ngàn hai! Cháu chưa mua hoa bao giờ, không ngờ mắc như vậy. Cháu không mua nổi!
Chàng bỏ bóp vào túi, vẻ buồn khi nãy trở lại trên mặt làm cặp mắt u buồn. Chàng ra đến cửa, quay đầu lại nói:
- Xin lỗi, cháu đã làm phiền bác nhiều!
Ông Trương vội gọi:
- Khoan đã cậu.
Chàng dừng lại.
- Cần gì mỗi ngày cậu phải mua hai mươi hoa như vậy?
Ông Trương cũng không hiểu tại sao mình có thái độ vồn vã ấy. Có thể vì trời mưa buồn vắng khách, cũng có thể bởi cái tính thật thà của chàng làm cảm động lòng ông. Bởi vậy, ông quyết định giúp chàng phen này dù lỗ cũng được.
- Cậu chỉ cần mua mười hoa đủ rồi. Làm quà đâu cần số lượng, chỉ cần mình có lòng là được.
Chàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bù nhìn thẳng vào mặt ông:
- Nhưng mà... nhưng mà... cháu vẫn không đủ tiền để mua mười đóa như bác đề nghị.
- Cậu có được bao nhiêu tiền để mua?
Chàng lấy cái bóp ra lần nữa, đếm đi đếm lại một lát:
- Cháu chỉ có 320 đồng!
320 đồng! Nó cần phải để lại một ít để đi xe hay dùng vào việc cần thiết khác. Ông quay sang nhìn bình hoa. Mấy ai có thể định được giá hoa. Hoa nở kịp thời thật là vô giá. Ngàn vàng chưa mua được một đóa. Kẻ nào trị giá hoa bằng tiền thì kẻ ấy không còn biết giá trị của hoa. Tuy nhiên một khi hoa héo thì chẳng ai thèm bỏ tiền ra để mua, dù với một giá rẻ ế như cho chăng nữa. Giá trị của hoa thay đổi theo thời gian. Bởi vậy ta tạm cho là hoa héo đi để cậu ta còn mua được hầu làm một món quà vừa ý. Ông quyết định:
- Tôi chỉ lấy cậu 250 đồng thôi, để cậu còn chút ít mà tiêu dùng. Mỗi ngày tôi sẽ bao sẵn cho cậu mười đóa. Hôm nay bắt đầu lấy chưa?
Chàng mừng quýnh lên:
- Ô, bác bán cho cháu 250 đồng sao?
- Vâng! Cậu muốn loại hoa nào, còn búp, vừa hé nở hay nở lớn?
Chàng vẫn ngờ là mình nghe lầm:
- Ồ... Cháu...
Cuối cùng, chàng mới nói được:
- Cháu muốn loại hoa vừa nở vài cánh.
Ông Trương vừa lựa hoa vừa nói:
- Loại ấy đẹp lắm, để tôi bao cẩn thận cho cậu nhé.
Bỗng nhiên chàng lại cản:
- Ồ, thưa bác chờ chút đã!
Ông Trương ngạc nhiên:
- Sao, còn chê nữa à?
Mặt chàng đỏ lên vì thẹn:
- Dạ, không phải... Cháu... cháu nhờ bác trao hoa giùm?
- Trao hoa giùm cậu?
Ông Trương lộ vẻ không mấy hài lòng. Mặc dù ông vẫn nuôi sẵn vài người để đưa hoa hộ cho khách hàng, nhưng ai cũng nhờ như thế thì phiền phức quá! Thấy ông lưỡng lự, chàng vội trấn an!
- Thưa bác, trao hoa không xa đâu. Căn nhà 43/5 ở hẻm bên cạnh đây mà. À mà không, số 43/3 chứ không phải 43/5, tặng cho một cô gái...
Ông Trương đã hiểu. Trong trí ông hiện lên hình bóng người con gái nhu mì dịu dàng ấy với cặp mắt mơ mơ buồn... Hoa hồng vàng! Chàng thanh niên này biết chọn hoa và có ý nghĩ phù hợp với ông lạ! Không nén được xúc động, ông Trương tươi hẳn lên, mở to mắt nhìn chàng. Trong cái bảnh trai của chàng ta có chút bướng bỉnh. Trong cái tính ngay thẳng chứa đựng sự ngạo nghễ, nhiệt tình lẫn liều lĩnh và e thẹn của kẻ còn non sữa. Ông chịu chàng hết mình. Chàng và nàng thật là xứng đôi vừa lứa. Quân tử lúc nào cũng sẵn sàng giúp người. Vài bước đi là mấy!
- À à, tôi biết rồi. Cô bé có mái tóc đen thật dài và con mắt lớn đó chứ gì? Cô ta thường đi ngang qua tiệm tôi lắm.
Chàng mừng rỡ:
- Dạ, đúng rồi, chính nàng đó. Bác bằng lòng giúp cháu?
Ông gật đầu:
- Được, được mà. Cậu muốn tôi hằng ngày đem qua lúc nào?
- Thưa bác, buổi tối. À mà không, tối nàng đi làm. Thôi sáng đi, mỗi sáng bác nhớ giúp giùm cháu.
- Vâng, mỗi sáng tôi sẽ giúp cậu. Vậy thì ngày mai bắt đầu chứ gì?
Chàng trả tiền:
- Dạ, xin phiền bác!
Ông Trương nhắc:
- Cậu nên viết vài chữ trên danh thiếp gởi cho nàng chớ?
Chàng tươi cười:
- Dạ, nhờ bác, suýt nữa cháu quên mất!
Chàng đưa tay vuốt tóc, ngồi xuống nhìn tấm danh thiếp ông Trương đưa. Suy nghĩ một lát, chàng bắt đầu viết:
Hoa thơm vài đóa
Chúc cô vui nhiều
Một người chưa quen ái mộ cô.
Nghê Quán Quần
Thân tặng
Chàng đứng dậy đưa tấm danh thiêp cho ông Trương:
- Thưa bác, như thế là đủ lắm rồi?
Thì ra, chàng chưa hề quen với cô bé ấy. Thật là thằng con trai lố bịch và bướng bỉnh quá:
- Mỗi ngày đều viết y thế này sao?
- Dạ!
Ông Trương nhìn thẳng vào mặt chàng:
- Thôi được, chúc cậu sớm thành công!
Chàng cười. Màu đỏ của thẹn thùng nhuộm đỏ hai má. Chàng cúi đầu chào rồi quay mặt đẩy cửa đi ra, bước vào giữa mưa và gió lạnh. Ông Trương tiễn chàng cho đến khi khuất mới vào. Đứng tựa quầy hàng, ông lắc đầu rồi mỉm cười. Lòng ông cảm thấy lâng lâng vui và ấm áp. Một lúc sau, ông đi lựa mười đóa hồng vàng đẹp nhất đưa lên nhìn. Thấy có vẻ ít quá, ông thêm vào hai đóa nữa rồi lại cười đắc ý. Ông lấy sợi dây vàng, buộc tấm danh thiếp vào bó hoa thật chặt, không quên thắt thêm một cái nơ hình con bướm. Ông đi lấy cái bình không đổ đầy nước rồi ngâm hoa vào đó. Sớm mai, công việc đầu tiên là phải đưa bó hoa nầy đi. Lùi ra sau ba bước, ông gật gù:
- Nhớ nhé, phải gắng thi hành xong nhiệm vụ. Mi ra đi tức mang theo quả tim của người con trai đang muốn được yêu.
o0o
Lại một ngày mưa! Du Lâm ngồi dậy, bước xuống giường nhìn mưa bay bay qua khung cửa sổ. Mưa dai dẳng thế này đến bao giờ cho dứt! Nàng thở ra thật dài. Mưa cứ mãi lất phất. Gió rít không ngừng. Thế mà sáng nào cũng phải cắp sách đến trường tối lại đi làm thì còn gì buồn bằng. Thêm vào đó, bầu không khí gia đình không mấy yên vui. Mẹ đau nằm một chỗ, bài vở nhiều không có thì giờ học, công việc làm ăn không mấy vừa ý... Và, bác Lâm, cái ông khỉ đó nữa!
Nàng lắc đầu thật mạnh, muốn xua đuổi hết ý tưởng buồn trong lòng. Cuộc đời là một chuỗi ngày phiền não không làm sao tránh được. Sáng nay có giờ học, đừng đến trễ thì kỳ lắm. Nàng hấp tấp sửa soạn bữa điểm tâm. Mẹ nàng đã thức dậy, từ phòng ngủ mệt mỏi đi ra. Trời trở mưa và gió nên chứng bịnh phong thấp của bà phát nặng, không thể đứng thẳng người được!
Ngồi vào bàn ăn, bà nhìn con lo lắng:
- Tối qua, ông Lâm đến thăm gia đình mình đó con.
Nàng hỏi lại:
- Bác Lâm hả mẹ?
- Lâm, mẹ biết con không thích chuyện này, nhưng theo mẹ thì nên lấy ông ta đi con.
Nàng sụp mắt:
- Thưa mẹ!
- Từ khi cha con chết, cuộc sống mẹ con mình khốn đốn vô cùng. Con vất vả chạy ngược xuôi mà tiền chẳng thấm vào đâu với nhu cầu chi tiêu cần thiết. Mẹ lại bệnh hoạn hoài. Thấy con khổ, mẹ đau lòng vô cùng. Bởi vậy con nên bằng lòng làm vợ ông ta đi. Tuổi ông ta có lớn, nhưng được cái tính thật thà...
Lâm cướp lời mẹ:
- Thưa mẹ, bác Lâm không phải là mẫu người đàn ông con thích. Mẹ con mình gắng chịu khổ, chờ con tốt nghiệp đại học...
- Con lại nói khùng nữa rồi. Còn hai năm nữa mới tốt nghiệp đại học, chừng ấy chắc gì mẹ còn sống để hưởng hạnh phúc đó?
Du Lâm buồn bã nhìn mẹ Nàng rất sợ phải nghe những lời ấy của mẹ:
- Đừng nói vậy mẹ, để cho con thời gian suy nghĩ kỹ đã.
- Con suy nghĩ một năm rồi đâu phải chưa?
- Cho con một khoảng thời gian nữa đi mẹ.
Bà rưng rưng nước mắt:
- Con à! Mẹ nào muốn ép uổng con, nhưng mà hoàn cảnh gia đình mình thật đơn chiếc, túng thiếu. Con gái trước sau gì cũng phải lấy chồng, có được một tấm chồng như ông Lâm sẽ được hạnh phúc, khỏi lo lắng khổ sở. Bây giờ không yêu, mai mốt sống với nhau lâu ngày sẽ yêu, có gì đâu mà suy nghĩ? Đừng kén chọn lắm vậy con. Ông Lâm có chỗ nào xấu, đáng chê đâu.
- Con có nói với mẹ ông ta là người xấu bao giờ đâu. Con chỉ nói rằng mẫu người đàn ông trong mộng không phải là ông.
Bà mỉa mai:
- Hứ, mẫu người trong mộng! Đó là một thằng thanh niên bảnh trai, dũng cảm ngồi trên ngựa trắng đến tặng cho con một bông hồng chứ gì?
- Có lẽ như vậy đó mẹ!
- Thôi, con gái của mẹ đừng có mơ mộng khùng như vậy nữa! Con nên nhớ rằng mình đang sống trong xã hội loài người với những thực tế tranh giành từng chén cơm manh áo thì mộng mơ chỉ là những viễn vông vô ích. Mẹ đồng ý với con rằng làm người ai cũng mộng mơ, nhưng mộng mơ có bao giờ trở thành sự thật đâu?
Nàng thở ra, đứng dậy lấy sách vở trên bàn:
- Con phải đi học kẻo trễ giờ, khi về mẹ con mình sẽ bàn tiếp.
Tiếng chuông reo to. Mẹ nàng vội vàng vào phòng và dặn:
- Nếu ai đòi nợ, nói với họ là mẹ vắng nhà nhé.
Lâm lắc đầu, miễn cưỡng đến cửa. Trong trí đang chuẩn bị phải nói thế nào để chủ nợ chịu hoãn lại vài hôm. Kéo cửa ra, nàng ngơ ngác!
Người đứng bên ngoài không phải kẻ đến đòi nợ mà là ông Trương, với bó hồng trên tay và gương mặt đầy vui vẻ. Nàng thấy lạ:
- Thưa ông hỏi ai ạ?
- Tôi là chủ tiệm bán hoa. Có người khách hàng nhờ tôi mang bó hoa đến tặng nhà này.
- Nhưng... nhưng mà, tặng ai vậy, thưa ông?
- Tặng cho cô đó.
Nàng nghi ngờ:
- Có lẽ ông chủ đã lộn nhà?
Mặt ông Trương càng tươi hơn:
- Làm gì lộn được. Người khách ấy nói rõ ràng lắm.
Nàng cụt hứng, nghĩ thầm:
- Như vậy là cái thằng cha già Lâm mắc dịch này chứ còn ai. Thật đúng là già dê học đòi chơi mode trẻ con!
Nàng tiếp bó hoa và hỏi:
- Thưa ông, phải người khách ấy có dáng mập mạp không ạ?
- Ô, không phải đâu, đó là một thanh niên trẻ khá bảnh trai. Tôi đoán chắc là sinh viên.
Ông Trương quay đi, không cần để ý đến sự phản ứng của Lâm. Nàng phân vân nhìn bó hoa rồi lấy tấm danh thiếp lên xem:
Hoa thơm vài đóa
Chúc cô vui nhiều
Một người chưa quen ái mộ cô.
Nghê Quán Quần
Thân tặng.
- Trời mới biết Nghê Quán Quần là ai?
Mẹ nàng ló đầu ra hỏi:
- Ai vậy con?
- Có người gởi tặng con bó hồng vàng.
- Người ấy là ai?
- Con không biết nữa! Con đâu có quen biết gì họ.
Nàng đi lấy bình cắm và thầm nghĩ:
- Có lẽ người trong mộng xuất hiện không chừng!
Đổ nước vào bình rồi cắm hoa. Những ý tưởng mộng mơ nối tiếp trong lòng đã nhuộm má nàng đỏ hồng, má nàng trông dễ thương và đẹp.
Một bó hồng đột ngột mang đến như muôn ngàn câu nói tình tự, kín đáo làm cho nàng suốt ngày bần thần nghĩ ngợi. Người sinh viên ấy ở đâu lại để ý đến mình? Bạn học hay một lần nào đó gặp trên đường đi, trên xe bus? Mà sao chàng biết nhà mình? Có lẽ hỏi thăm người trong xóm hay theo dõi không chừng. Có lẽ thế này, có lẽ thế nọ, hàng trăm cái có lẽ lờn vờn trong trí nàng suốt ngày. Thế rồi hôm sau, thêm một bó hồng nữa. Tâm hồn nàng càng trở nên rối loạn vô cùng. Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm... từng bó, từng bó kế tiếp đến tay nàng. Khắp nhà lúc nào cũng ngào ngạt mùi thơm. Thấy vậy, mẹ nàng nghiêm nghị bảo:
- Con nói thật với mẹ đi. Nghê Quán Quần có phải là bồ của con không. Vì nó mà con không bằng lòng lấy ông Lâm chứ gì?
- Thưa mẹ, con đã nói là không hề biết người này. Người ta đã viết trên tấm danh thiếp như vây mẹ còn không tin sao?
- Biết đâu đó là mánh lới của con và nó để che mắt mẹ.
Nàng phân trần:
- Con đã nói không biết thật mà!
- Người ta đã tặng hoa một tuần rồi mà chưa ra mặt cho con biết sao?
- Dạ chưa.
- Nếu vậy thì chắc thằng này bị bịnh thần kinh rồi. Con nên cẩn thận đó nhé. Con người mang chứng bịnh ấy thì ai có thể đoán biết việc làm của họ được!
Du Lâm im lặng, quay đầu nhìn bình hoa trên bàn - Bịnh thần kinh! Dám người này mang chứng bịnh đó lắm. Tuy nhiên, nàng mong mỏi được quen biết người đó.
Nữa tháng trôi qua, ngày nào Lâm cũng nhận được một bó hồng. Niềm vui của nàng bây giờ là mỗi sáng nhận được một bó hồng, chỉ mong có thế. Cứ mỗi sáng thức dậy nàng hồi hợp chờ tiếng chuông reo. Sợ rằng, một ngày nào đó, chuông không reo nữa, hoa hồng không còn xuất hiện. Nàng không sợ người tặng hoa mắc bệnh thần kinh mà chỉ sợ hoa không còn đến. Tính tình nàng cũng đã thay đổi nhiều: mỉm cười một cách vô cớ, làm việc gì thì hỏng việc ấy. Ca hát vu vơ và ngớ ngẩn vô cùng. Sự thay đổi đó không tránh được cặp mắt tò mò của mẹ.
- Coi bộ trên mấy bó hồng có mang vi khuẩn của bịnh thần kinh. Mẹ sợ con đã bị lây bịnh thần kinh rồi!
Hoa hồng chẳng những làm mẹ con Du Lâm lo lắng ăn không ngon, ngủ không yên mà còn làm cho ông Lâm lo sợ.
- Theo tôi những việc lạ lùng thế này không phải là việc lành đâu, nên báo cho cảnh sát biết để họ còn có cách ngăn chận.
Nàng vội cản:
- Việc ấy chẳng quan hệ gì đến bác. Hơn nữa, cháu thiết tưởng rằng chẳng có gì phải đáng lo cả.
Ông nheo mắt:
- Cô nói sao? Không có việc gì đáng lo à? Bộ cô không sợ hả?
Mắt nàng sáng lên. Mặt đỏ hồng thật dễ mến:
- Sợ à? Ai lại đi sợ những đóa hoa đẹp đẽ ấy?
Nàng lại cười lớn. Tiếng cười tưởng chừng những mũi tên đang bắn vào tim ông già Lâm. Ông ta biết thân phận mình không thể sánh được với bình hoa ấy nên đàng lặng thinh!
Hai mươi ngày rồi, người tặng hoa cũng chẳng hề biết. Lâm không còn chịu nổi nên đến tiệm ông Trương rụt rè đẩy cánh cửa bước vào.
Đứng giữa rừng hoa thơm ngát, nàng e ngại hỏi:
- Dạ, tôi có tí việc định hỏi ông chủ.
- Có việc gì xin cô cứ tự nhiên.
Ông ngắm nghía nàng lộ vẻ đắc ý rồi nghĩ thầm:
Hoa hồng thật hiệu nghiệm hết sức. Chúng đã nhuộm đỏ hai má và làm sáng cặp mắt nàng. Gương mặt cũng mất đi nét u buồn xa vắng. Thật thuốc tiên cũng không bằng mà!
Lâm khẽ hỏi:
- Ông thường mang hoa đến nhà tôi?
- Vâng, việc này tôi biết!
- Ông có thể cho tôi biết địa chỉ người mua hoa không?
Ông Trương thành thật:
- Xin lỗi cô, tôi không biết địa chỉ cậu ta ở đâu nữa! Cậu ấy đặt mua hoa hồng trong một tháng, trả tiền trước. Mãi đến hôm nay, tôi vẫn chưa thấy trở lại.
Nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt dễ thương ấy, ông bèn an ủi:
- Nhưng theo tôi, thế nào cậu ấy cũng trở lại sau khi những bó hoa nầy giao hết.
Nàng e lệ:
- Khi nào... khi nào cậu ấy đến, ông làm ơn... làm ơn...
Ông Trương tươi cười ngắt lời:
- Tôi biết mà. Tôi sẽ bảo cậu ấy một mình đem hoa đến nhà cô.
Mặt nàng đỏ lên, quay đầu lại chạy nhanh ra cửa. Ông Trương nhìn theo cười mãn nguyện. Nàng vội vã đi trong gió rét, mặt nóng ran lên. Bây giờ là ban đêm, nàng phải đến trạm xe bus để đi làm. Nhìn đám người cho xe, rất có thể là người này, cũng có thể người kia! sao chàng không đến, nàng đã mong mỏi từ lâu rồi!
o0o
Một tháng trời trôi qua, ông Trương đã giao đến bó hoa cuối cùng. Suốt ngày, ông chỉ ngồi chờ chàng thanh niên ấy đến. Mãi cho đến một hôm chủ nhật thật đẹp trời, ông Trương ngồi mơ mộng viễn vông về chuyện tình của chàng thanh niên tặng hoa với người con gái được nhận. Bao giờ Quán Quần đến, ông sẽ nói rằng:
- Cậu cứ trực tiếp mang hoa đến tặng đi. Cô ta đang chờ cậu đó.
Ông muốn được mục kích thái độ của chàng khi nghe câu nói này. Xem thử chàng sẽ vui mừng đến mức nào. Sẽ hoảng lên hay giật mình? Trong trí ông lại hiện lên khuôn mặt của Quán Quần và Du Lâm. Thật hai đứa xứng đôi vừa lứa vô cùng!
Ông phải chuẩn bị cho thêm chàng một bó hồng vàng nữa mới được. Lần đầu tiên đến nhà người con gái chưa quen làm sao tránh khỏi sự bỡ ngỡ. Bó hồng ấy sẽ giúp chàng được tự nhiên hơn. Ông Trương chuẩn bị xong bó hoa theo ý nghĩ. Nhưng mà, chờ mãi từ sáng tới chiều, Nghê Quán Quần chẳng thấy tăm hơi gì đâu cả! Chẳng lẽ chàng quên mất cái vụ tặng hoa này sao? Hay là, đã chạy theo một cô gái khác đẹp và giàu sang hơn? Bao nhiêu hoài nghi thì bấy nhiêu thất vọng trong lòng ông không sao xua đuổi hết. Ông buồn chán thở ra, không biết ngày mai mình còn nên tiếp tục giao hoa như vậy nữa không.
Tối hôm đó, ông Trương đã hết hy vọng chàng thanh niên ấy đến. Tức và buồn, thêm vào đó trời mưa liên miên suốt ngày nên ông cảm thấy cuộc đời mình vô vị quá. Ông liền bảo mấy người giúp việc lo dọn dẹp đóng cửa vì trời u buồn và mưa hoài như vậy thì chẳng còn khách nào đến mua hoa nữa. Ông vừa định đóng cửa thì có bóng một người thanh niên từ bên kia đường vội vã băng qua vào tiệm. Đầu tóc chàng ướt cả nước. Ông Trương trố mắt:
- Ô, cậu đến đó hả?
Người ấy chính là Nghê Quán Quần. Cách phục sức của chàng vẫn giống như một tháng về trước, không có gì thay đổi. Chỉ khác một điều là trông chàng có vẻ giận dữ lắm. Chàng hung hăng hỏi:
- Cháu muốn đến hỏi bác là có trao hoa giùm không?
- Sao không? Không sót một ngày!
Chàng nhướng mày:
- Vậy bác đã giao ở đâu?
Ông Trương nhíu mày, hơi ngớ ngác:
- Cậu hỏi gì kỳ vậy? Thì tôi mang đến nhà cô gái mà cậu đã dặn đó.
- Cô nào? Bác đã trao cho cô nào mới được?
- Thì cô ở hẻm bên cạnh này chứ còn cô nào nữa. Dãy nhà bên phải đếm đầu hẻm đến căn thứ ba. Cô sinh viên có cặp mắt to và mái tóc đen dài đó.
Chàng dậm chân gào to:
- Trời ơi, sai hết ráo rồi! Cháu muốn tặng cô bé căn nhà thứ tư, tên là Ức Mai.
Ông Trương đứng sững. Đúng là trong hẻm đó có một cô gái ăn mặc lõa lồ, thường phơi của quí, làm vũ nữ. Có lắm ông lớn, sang mua hàng tá hoa đến tặng, và đón rước dài dài. Ức Mai, như vậy tên cô nàng là Ức Mai! Giá trước kia, ông biết tặng hoa cho người này thì ngàn vàng cũng không nhận. Bao nhiêu vui mừng khi nãy đã biến mất. Giọng ông nặng và đục:
- Cậu nói tôi giao sai à?
- Chớ còn gì nữa không sai? Hôm nay cháu gọi điện thoại, người ta bảo chẳng hề nhận hoa hòe gì cả làm mất mặt bầu cua hết!
Ông Trương lắc đầu lẩm bẩm:
- Nhưng mà, tôi quả quyết không thể nào sai chỗ được.
Quán Quần càng bực hơn:
- Bác nói thế có chắc không?
- Chắc chứ! Không tin, cậu cứ đến nhà tôi nói hỏi xem có nhận được hoa của cậu suốt tháng nay không?
Chàng nhớ lại những gì đã viết trên tấm danh thiếp rồi kêu trời:
- Trời ơi, thế mà còn ký tên nữa chứ! Sự lầm lẫn này thật tai hại quá! Cái nhà ấy sao cũng có con gái cho rắc rối thế này. Bác nói từ đầu hẻm, đếm vào căn thứ ba phải không? Phải đến giải thích vụ này mới được!
- Cô đó cảm ơn những bó hoa của cậu lắm. Theo tôi nghĩ, khi đến thanh minh vụ này, cậu nên mang thêm một bó hoa nữa để lúc nói chuyện được tự nhiên hơn. Cậu đừng lo chuyện tiền bạc, bó này tôi sẽ biếu cậu đó.
Chàng nhận bó hoa mà trong lòng chẳng vui tí nào. Cúi đầu chào ông Trương rồi quay ra cửa. Ông Trương dặn thêm:
- Cậu nên giải thích uyển chuyển một chút kẻo con gái mới lớn lên họ mắc cở đó nhé.
Quán Quần không cần để ý lời dặn dò ấy. Chàng chỉ mong đến gặp mau người con gái đó, giải thích chừng một hai câu là xong chuyện, không cần dài dòng vô ích. Chàng bước thật nhanh vào hẻm, đứng đếm đến căn nhà thứ ba. Đây là một căn nhà trệt. Cạnh nhà này là biệt thự lớn, có vườn hoa rộng của Ức-Mai. Chàng ấn chuông, đưa tay vuốt nhẹ lên bó hoa và đứng chờ.
Cánh cửa mở, người con gái có nước da trắng nõn nà, gương mặt hiền lành phúc hậu nhìn Quần. Nàng đang buồn vì bác Lâm hiện có trong nhà, bàn tính với mẹ ép buộc cuộc hôn nhân. Vừa trông thấy người thanh niên cao ráo đẹp đẽ với bó hồng trên tay, mặt nàng trở nên xanh mét rồi từ từ đỏ hồng. Quán Quần cũng thất sắc, chàng không ngờ vụ đi giải thích này lại khó gấp trăm vạn lần, không dễ như đã tưởng! Chàng vội lấp bắp:
- Ô, chào cô! Tôi... tôi là... Nghê...
Người con gái trước mặt chàng trông đẹp, nhu mì và dễ thương lắm. Cặp mắt ngơ ngác lẫn hoảng sợ như con nai giữa rừng vừa nghe thấy tiếng động. Đôi môi run run. Cái vẻ sợ sệt rụt rè, xen lẫn vui mừng và oán hận làm cho người đối diện phải thương hại và ngây ngất. Quán Quần không còn nói được nữa, chỉ đứng trân trân nhìn. Một lúc lâu, chàng mới lấy lại được bình tĩnh, gắng thực hiện mục đích đã định:
- Thưa cô! Tôi là... là Nghê Quán Quần!
- Dạ, em biết.
Lâm cũng bắt đầu tỉnh mộng. Nàng không biết tính sao trước sự viếng thăm bất ngờ của chàng, nhất là trong nhà đã có sẵn ông khách hắc ám. Mời vào nhà thì không xong, ra ngoài cùng chàng nói chuyện thì khó coi quá. Đaang lúc nàng còn đang do dự thì mẹ đến cửa hỏi:
- Ai vậy con?
- Thưa mẹ, anh Nghê Quán Quần đó mẹ.
Rồi nàng quay qua giới thiệu với chàng:
- Đây là mẹ em.
Nhìn bó hồng trên tay Quán Quần, bà hiểu ngay rằng chính thằng khùng này đã phá hoại cuộc hôn nhân của con bà với ông già Lâm. Và, chính nó đã làm cho con Lâm si si khùng khùng. Bà nhìn chàng, nghiêm giọng:
- Thì ra là cậu. Cậu đến đây làm gì vậy? Tôi cho cậu biết con gái tôi không phải hạng lăng loàn trắc nết, không bao giờ giao thiệp với những người lạ như cậu. Cậu vui lòng về đi!
Lâm hoảng sợ:
- Thưa mẹ!
Nàng quay người, lùi ra sau một bước đứng cạnh Quán Quần như để bảo vệ chàng và chứng tỏ cho mẹ biết là hai đứa đã tâm đầu ý hiệp. Nàng nói nhanh:
- Mẹ nói gì kỳ vậy? Anh Quần bạn thân thiết của con chứ nào xa lạ gì!
- Hứ, thật quá mà. Hai đứa mày âm mưu gạt cả mẹ!
Lâm nháy mắt ra hiệu cho Quán Quần, ánh mắt thật trăm ngàn lời nói khó hiểu. Quán Quần, đứng sững, quên mất mục đích đến đây của mình. Mẹ Lâm thì rối rắm, không biết mấy đứa nhỏ này đang chơi cái trò trống gì nên liền bảo:
- Thôi hai đứa vào trong nhà đi, đừng đứng ngoài cửa người ta trông kỳ lắm. Kể hết đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe đi coi.
Quán Quần như cái máy lủi thủi theo vào nhà. Chưa kịp nói gì, ông Lâm ngồi chờ trong nhà tức muốn điên lên nên chạy ra phình cổ hỏi:
- Mày là cái thằng mang bịnh thần kinh, mỗi ngày tặng hoa đó chứ gì?
Bị chọc tức, chàng quay qua hỏi Lâm:
- Ông này là cha em phải không?
- Đâu phải, ông ta là... là...
- Tôi là chồng tương lai của Du Lâm.
Ông Lâm ễnh cái bụng nước lèo, dương dương tự đắc. Quần nhìn Lâm không chớp. Lý nào một người con gái đẹp đẽ thùy mị thế này đi gả cho cái thằng già ngu đần ấy? Cái nhìn của Quán Quần đã làm cho Lâm rưng rưng nước mắt. Nàng đưa mắt van này ông Lâm:
- Bác Lâm, sao bác nói bậy như vậy? Cháu đã chấp nhận làm vợ bác bao giờ đâu?
Già Lâm càng tức hơn, chỉ vào măt. Quần:
- Em không bằng lòng lấy tôi mà lấy thằng khố rách này à? Cái mạng của nó biết đã tự nuôi nổi chưa huống hồ gì nói chuyện nuôi em. Lấy nó, em chỉ có nước thành ma chứ không còn sống làm người!
Quần không còn chịu nổi, tiến đến trước mặt ông Lâm nheo mắt:
- Đồ già mất nết!
Ông Lâm vênh mày phẫn nộ:
- Mày nói ai đồ mất nết chứ?
Giọng chàng càng đanh thép:
- Tôi nói ông. Tôi nói con cóc bẩn thỉu mà muốn ăn thịt con ngỗng thật quá khôi hài!
Ông Lâm tái mặt:
- Mày nói gì? Mày nói ai là con cóc? Mày là thằng lưu manh ở đâu đến đây ăn nói hồ đồ vậy? Cái tướng ăn mặc như thằng ăn xin thế này mới đúng là con cóc bẩn thỉu muốn ăn thịt ngỗng. Bây giờ phải cút mau, nếu không tao kêu cảnh sát bắt cho xem.
Quán Quần sùng máu:
- Ông đừng có ăn nói hàm hồ như thế nghe chưa. Ông phải giải thích cho tôi nghe nghèo là nhục sao? Tôi nghèo nhưng có chí, vừa làm vừa học đến bậc đại học như người. Tôi biết cố gắng và khắc phục mọi gian khổ để tạo tương lai cho mình. Tôi còn trẻ, còn đủ sức và thì giờ để tạo sự nghiệp, giúp ích xã hội. Trọc phú như ông làm nên cái trò trống gì?
Chàng quay sang Lâm, nói nhanh không cần suy nghĩ:
- Em bằng lòng theo thằng cha trọc phú này hay theo anh, một thằng khổ rách để cùng nhau sáng tạo cuộc đời?
Lâm hết sức khâm phục lời nói của chàng, lời nói đầy khí phách. Nàng chơm chớp mắt tỏ ý ưng thuận, chẳng cần đắn đo gì khác. Không nghĩ đây là lần gặp gỡ đầu tiên, phải tìm hiểu lai lịch của chàng. Nàng cứ ngỡ đã quen chàng tự lâu lắm và hiểu nhau rất nhiều. Nàng đến bên chàng âu yếm nhìn. Quán Quần xúc động vội ôm chặt eo nàng. Ông Lâm muốn lộn gan lên đầu:
- Trời ơi, thật là hai đứa điên!
Ông quay qua mẹ Lâm tỏ vẻ hách dịch:
- Xin lỗi bà Châu, tôi không ngờ con bà có hành động lố bịch như vậy mà không biết mắc cở. Vợ tôi phải là người đàn bà gương mẫu không phải hạng gái mất nết hư thân như vậy. Thôi, chuyện hôn nhân chấm dứt luôn.
Bà Châu thở ra, nhìn ông Lâm ngoe nguầy ra cửa và thầm nghĩ:
- Ông cứ mang cái thùng nước lèo đó đi đi, tôi cóc cần. Con tôi có mất nết, hư thân mặc kệ, có người săn sóc và yêu thương rồi. Chúng nó sẽ sáng tạo cuộc đời hoàn toàn mới.
Bà đóng xong cánh cửa, quay lại vẫn miên man trong lòng:
- Thằng này đẹp trai, cái vẻ đầy khí phách này chắc chắn sẽ làm nên công sự. Rất may là ta chưa làm nên lỗi lầm, chưa cướp hạnh phúc của hai đứa.
Nhìn cặp tình nhân vẫn còn đứng chết giữa nhà, bà cố dùng giọng lạnh nhạt:
- Thôi chớ, cô cậu đứng đó hoài sao. Mời anh con vào ghế ngồi đi Lâm.
Bà lui vào phòng, khép cửa lại.
Bên ngoài, Quán Quần và Du Lâm nhìn nhau ái ngại vô cùng. Bây giờ họ mới cảm thấy thật xa lạ. Sự việc xảy ra vừa rồi như một cơn mộng không bằng! Hai người nhìn nhau một lúc, ánh mắt xa vời lẫn thẹn thùng khó tả. Quán Quần ấp úng:
- Anh nghĩ... anh nghĩ...
Mà nghĩ cái gì nhỉ? Chẳng lẽ giờ này còn đem chuyện lầm nhà ra nói với nàng ư? Nhìn vẻ mặt đẹp và dễ thương ấy, chàng biết mình không thể nào nói được!
Lâm tiếp bó hoa trên tay chàng, giọng gợi cảm:
- Anh nghĩ gì vậy? Ngồi ghế nghỉ đi. Em muốn cắm hoa vào bình ngay bây giờ.
Nàng cắm xong bình hoa, đặt lên bàn cười duyên:
- Sao anh nghĩ ra cái trò tặng hoa hồng này cho em? Sao anh biết em thích hồng vàng?
Chàng thẹn đỏ mặt. Cúi đầu xuống, nàng lại hỏi:
- Anh bắt đầu để ý đến em tự bao giờ?
Bắt đầu tự bao giờ? Ai mà biết! Chàng chỉ biết buổi tối hôm ấy cách đây một tháng, lần đầu tiên cùng mấy người bạn đặt chân đến vũ trường. Dưới ánh điện màu, chàng đã mê mệt một vũ nữ lừng danh có sắc đẹp quyến rũ. Bây giờ lại đối diện với Lâm, cặp mắt to trong sáng ấy có một sức thu hút khác thường, không giống vẻ quyến rũ của Ức-Mai. Tự nhiên chàng cảm thấy mình trở thành nhỏ bé, nghèo nàn và thơ ngây quá! Chàng hơi bực, tự trách mình sao đi theo một cô vũ nữ như vậy. Nhưng, nếu không có cô vũ nữ đó, làm sao giờ này gặp được Du Lâm. Họa chăng có do trời xui khiến!
Chàng ngước lên nhìn nàng. Mặt vẫn còn đỏ và đầy vẻ ngượng ngùng. Chàng đáp thật nhỏ:
- Em hỏi làm gì câu ấy? Có lẽ anh đã để ý em từ ngày khai thiên lập địa đến giờ!
Nàng im lặng, nhìn chàng đắm đuối. Hai người mỉm cười, nụ cười sâu thẳm còn hơn ngàn câu nói. Bình hoa hồng trên bàn như cũng đang cười. Mùi thơm ngào ngạt dâng khắp căn phòng.
o0o
Ngày hôm sau, ông Trương ngồi trong tiệm nhìn Quán Quần đẩy cửa bước vào. Chàng e thẹn chào:
- Dạ, chào bác ạ!
- Vâng, chào cậu.
Chàng không giấu được nỗi vui mừng trên mặt:
- Thưa bác còn nhớ cháu không?
- Sao không? Cậu là người trách tôi trao hoa hồng không đúng chỗ!
Chàng cười đắc chí:
- Ha ha! Mục đích của cháu đến đây hôm nay báo tin để bác mừng là hoa hồng trao rất đúng chỗ.
Ông Trương cũng cười:
- Tôi biết mà. Tôi biết đúng chỗ trăm phần trăm.
Chàng mở to mắt nhìn ông Trương. Không hiểu trong vụ trao hoa này, ông ta có âm mưu nào không? Nhưng thôi, có hay không đâu còn đặt thành vấn đề. Vấn đề quan trọng là những đóa hoa đo đến nơi thật đúng chỗ mà chính chàng cũng không ngờ được, phải gắng giữ lấy sự thành công ấy.
Chàng cảm ơn rồi xin phép đi ra khỏi tiệm Thinh-Thinh. Có người ở hẻm bên cạnh đang chờ chàng trở lại.
Tiễn chàng cho đến khi khuất. Ông Trương trở vào cầm bình tưới hoa. Vừa tưới, ông vừa hát. Nhìn bồn hoa hồng vàng, ông gật đầu cười mãn nguyện.
HẾT1539
Trái TimThủy Tinh
Lấy xong hành lý, Hiền đi ra phía cửa nơi đến của phi trường Seatle thì đã thấy Tùng chờ sẵn. Hiền mừng rỡ hỏi:
- Tùng chờ lâu không?
- Không lâu lắm, chị mệt không?
- Không, chị ngủ một giấc gần 3 tiếng đồng hồ trên máy bay rồi.
- Chị đói không, mình đi ăn nhé?
- Tùng cần ăn thì chị đi cùng chứ khuya rồi, chị không ăn nữa đâu.
- Mới tám giờ mà khuya gì?
- Bên chị là 11 giờ rồi.
- Ừ nhỉ, em quên. Thôi mình về nhà, em cũng ăn sơ sơ rồi.
- Thu với bé Na khỏe không?
- Mấy hôm nay bé Na hơi bịnh.
- Hai mẹ con bé Na chắc giờ này ngủ rồi?
- Dạ, chắc vậy. À chị, mai em có buổi họp quan trọng nên phải vào sở buổi sáng, mốt thì em ở nhà, chị ở nhà một mình sáng mai nghe, bé Na đi học buổi sáng, Thu lỡ hẹn giúp lớp bé Na từ trước mà không tìm được người thế.
- Ðược, đừng bận tâm, Tùng! Chị sẽ đi bộ quanh xóm, nhân thể xem nhà cửa trong vùng luôn.
*
Ðang nằm theo dõi hơi thở, nghe có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Hiền lên tiếng:
- Chị đây, ai đó?
- Thu. Chị ngủ rồi hả ?
- Chưa, Thu vào đi.
Thu hé cửa nhìn vào:
- Chị chưa ngủ thì qua phòng tụi tui coi TV.
- Chị qua liền.
Nói là qua coi TV mà Hiền chỉ ngồi để nghe Thu than vãn. Lâu lâu nàng chêm vào vài chữ, như: vậy hả, ô, vậy sao ?
Cảm nhận được sự giận dữ của Thu, khi kể lại những chuyện đã xẩy ra trong quá khứ, có chuyện đã gần hai mươi năm, chuyện mới thì cũng năm sáu năm, Hiền thương em nhiều hơn. Cứ ôm ấp bao nhiêu sân hận như thế, thì làm sao mà tâm hồn được thảnh thơi!
Trước khi quyết định qua chơi với vợ chồng Tùng, Hiền đã đắn đo, do dự. Biết Thu không mấy ưa mình, nên khi Tùng gọi mời qua chơi và luôn tiện dạy em nấu ăn chay, vì theo Tùng thì bác sĩ khuyên Tùng nên ăn nhiều rau đậu, bớt thịt, để lượng mỡ trong máu bớt lại, Hiền hơi ngại. Nhưng với bản tính hiền lành, và lòng thương em, Hiền quyết định đi, mặc cho cô em gái Hà Uyên hăm dọa: "Chị đi thật đấy à? Chị không nhớ bao nhiêu lần bà Thu vu oan giá họa cho chị hả. Chị không nhớ là bả không ưa gì chị sao? Chị không nhớ là bả đã làm chị điêu đứng bao nhiêu phen sao." Hiền đã cười với Uyên: "Chuyện xưa rồi Uyên à, nhớ làm chi cho nó già người, em! Tùng nhờ, thì chị đi. Thu vui, chị ở chơi vài bữa, không vui, thì chị về ngay." Uyên đã lắc đầu: " Chị thiệt dại, ai la, ai mắng chị cũng không giận. Ai chơi xấu cách mấy, chị cũng tỉnh bơ. Chắc chị tu "tới" rồi. I wish you luck on your trip."
Tiếng Thu tiếp câu chuyện đang nói về ba Thu:
- Tui nói với ổng, thôi thì ổng với tui không hợp, ổng ở nhà ổng, tui ở nhà tui. Bà già tui chết chưa tới hai năm mà ổng đã có bà khác, thì tui thấy ổng là người không tình không nghĩa. Hôm đám giỗ mẹ tui, tui làm cơm cúng, xong tui chụp hình rồi gởi cho ổng với "con mẻ" coi, chứ tui đâu có thèm kêu ổng tới.
Hiền nhìn Thu ái ngại:
- Bác có khỏe không em?
- Tui đâu cần biết, ổng sống hay chết cũng chẳng ăn nhằm gì tới tui.
Hiền yên lặng không dám hỏi gì thêm, sợ làm Thu tức giận khi nhắc tới ông ngoại của bé Na. Thu tiếp:
- Mà chị Hiền, tại sao ông nội con Na đối xử với chị tệ vậy mà tui không bao giờ nghe chị than phiền hết vậy?
- Cũng có chứ em, nhưng chẳng lợi ích gì hơn, nên chị không than nữa.
- Tui mà như chị là tui chửi cho ổng với mụ vợ ổng te tua luôn. Chứ không họ tưởng mình ngu.
- Thì chị ngu thật chứ đâu cần ai tưởng, em! Khi mà mình biết là mình bị xử tệ, thì mọi việc đã xong rồi. Khi mà mình nghĩ ra được câu để đáp lại, thì mọi người đã tan hàng từ lâu rồi. Bây giờ chị chỉ biết 'chạy' thôi Thu à.
- 'Chạy' là sao?
- Là mình không đủ sức để chống đỡ thì mình trốn. Mình không cho người ta cơ hội để abuse mình nữa.
- Như vậy tức chết?
- Không tức đâu em.
- Sao mà không tức? Bộ chị là thánh là thần gì sao?
- Không, chị có "bùa" em à.
- Ủa, chị có bùa hả ? Chị thỉnh bùa ở đâu vậy?
- Chị 'thỉnh' ngoài tiệm sách.
- Chị cứ giỡn hoài, tiệm sách làm gì có bùa! Chị nói đàng hoàng được không?
- Ðược, chị thỉnh cuốn "Nhật Tụng Thiền Môn 2000" về, đọc xong, thấy hay quá nên chị công phu theo trong Kinh dạy, và đó là "bùa" của chị.
- "Nhật Tụng Thiền Môn 2000" là gì?
- Là cuốn Kinh toàn bằng chữ Quốc Ngữ của thầy chị dịch.
- Tui tưởng kinh là phải bằng tiếng Phạn chứ.
- Dạo sau này Kinh bằng tiếng Việt nhiều lắm em. Nhờ đó mà chị hiểu được lời Phật dạy tường tận hơn.
Thu đưa tay che miệng ngáp, rồi nhìn Hiền, nói:
- Ngày mai tui phải vào trường bé Na để phụ cô giáo nó, tui có hỏi cổ hôm qua là chị đi với tui được hông, cổ nói được. Mai chị muốn đi với tui hông?
- Có tiện không em? Chị ở nhà không sao đâu.
- Ðược mà, chị vô phụ tui làm giúp cổ. Ở nhà một mình làm gì?
*
Thu loay hoay sắp xếp bàn ghế trong lúc Hiền viết tên của học sinh lớp cô giáo Henderson lên tập giấy home work cô giáo để sẵn trên bàn. Hai chị em luôn tay làm hết việc này đến việc khác cho tới giờ ra chơi. Thu nhìn Hiền hỏi:
- Chị khát nước không? Biết chị không uống nước ngọt, em có mang cho chị chai nước lọc đó.
- Cám ơn em.
Hiền nhận chai nước từ tay em, lòng bồi hồi khi nghe Thu thay đổi cách xưng hô. Từ ngày Thu làm vợ Tùng, rất ít khi Hiền nghe Thu nói năng từ tốn, lúc nào Thu cũng ồn ào, có lẽ bản tính người miền Nam như vậy chăng, Hiền vẫn thầm nghĩ như thế, khi Thu mới gia nhập vào gia đình nàng. Lúc đầu, nghe không quen tai, Hiền thấy chướng chướng, nhưng từ từ rồi quen nên sự xưng hô và cách nói chuyện của Thu không còn làm Hiền bận tâm nữa.
Những giọt nước lạnh chảy qua cổ cho Hiền một cảm giác dễ chịu, nàng chậm rãi thưởng thức sự mát dịu của nước thì Thu cắt ngang sự yên lặng:
- Chị có muốn ra ngoài đi bộ một chút không?
Hiền hỏi lại:
- Em có muốn đi bộ chậm với chị không?
- Chị đi thì em đi với.
Hiền vừa theo dõi hơi thở vừa bước chậm trên lối đi. Thời tiết Seatle buổi sáng tháng Năm thật dễ chịu. Hai chị em đi bên nhau được một lát thì Thu lên tiếng:
- Sao chị đi chậm vậy ? Ði vậy thì biết bao giờ mới tới?
- Tới đâu em?
- Ơ, thì tới lại trường bé Na.
- Giờ ra chơi được bao lâu em?
- Bốn mươi lăm phút.
- Vậy thì cũng còn nửa giờ, mình quay lại, hả em?
- Không cần quay lại đâu chị, tới góc đường kia mình quẹo phải là sẽ về lại trường.
- Tốt quá.
Thu thắc mắc hỏi:
- Chị à, tại sao lúc đi bộ, chị đi thong dong vậy? Như không có chuyện gì có thể làm chị bận tâm, lo lắng. Ði như vậy thì làm sao mà xuống cân được? Em nghe anh Tùng nói là chị 'jog' mỗi sáng cả giờ đồng hồ mà. Ảnh xạo với em hả chị?
Hiền mỉm cười, nhìn em:
- Tùng không xạo với em đâu. Chị vẫn chạy mỗi sáng, nhưng chị cũng đi thiền hành mỗi ngày hai lần.
Thu ngơ ngác hỏi:
- Thiền hành là sao h
ả chị?
- Thiền hành là mình thiền trong lúc mình đi bộ.
- Em tưởng thiền là mình phải ngồi xếp bàn trước bàn thờ, tâm hồn phải yên, thì mình mới xuất hồn được. Em chưa nghe ai nói 'Thiền đi bộ' bao giờ cả chị.
- Thầy chị dạy không những 'Thiền đi bộ' mà còn 'Thiền rửa chén,' 'Thiền nhặt rau,' 'Thiền lái xe' và nhiều loại Thiền khác nữa.
Thu phá ra cười:
- Chị chọc em hả chị ? Ai lại có thiền gì mà tùm lum vậy?
Hiền cười theo:
- Chị nói thật mà, chị có chọc Thu đâu!
- Vậy thì chị giải thích cho em nghe coi, chứ sao em 'nghi' quá!
- Này nhé, 'Thiền' theo chị hiểu là mình làm gì thì mình biết mình đang làm cái đó. Thí dụ: mình nhặt rau, mình phải biết, mình đang nhặt rau. Mình rửa chén, mình phải biết, mình đang rửa chén.
Thu ngắt ngang lời chị:
- Chị nói gì khó hiểu quá, mình rửa chén thì lo mà rửa cho lẹ rồi còn làm chuyện khác, chứ mà cứ từ từ thì chừng nào mới xong? Rửa chén thì mình phải nghe nhạc hay xem TV thì mới đỡ phí thì giờ, chứ mà cái gì cũng từ từ thì uổng thì giờ quá. Có lúc mình vừa rửa chén, vừa nấu thức ăn, lại vừa coi TV để tranh thủ thời gian.
- Thế lúc em vừa nấu thức ăn, vừa rửa chén, có bao giờ thức ăn của em bị cháy hay bị hư không?
-Ờ, thì cũng có khi ham làm nhiều việc một lúc, em cũng bị cháy thức ăn hay bị bỏng tay vì vô ý.
- Vậy thì có mất thì giờ hơn không?
- Cũng có, thì em phải nấu lại, hay đi băng tay, nhưng chỉ vài lần thôi, còn thường thường thì tiết kiệm được thì giờ. Mà chị à, chị nói 'làm gì phải biết mình đang làm gì' nghĩa là sao chị ?
- Là lúc em đang rửa chén, em không nghĩ tới việc khác, em không lo là ngày mai em sẽ nấu món gì hay là hôm qua em đã quên trả bills. Em chỉ biết là em đang rửa chén thôi. Không lo đến việc khác.
- Bằng cách nào để làm như vậy được chị? Cái đầu mình nó chạy tùm lum, chạy từ Seatle về tới Việt nam rồi sang New York.
- Chị theo dõi hơi thở trong lúc rửa chén. Khi nào cái đầu chị nó muốn "đi du lịch" thì chị "kéo" nó lại bằng cách đếm hơi thở. Cách đếm hơi thở giúp mình làm chủ được cái đầu của mình. Thầy chị bảo đó là 'Thiền rửa chén.'
- 'Thiền' dễ vậy sao chị?
- Theo chị, Thiền không có gì khó cả. Nếu mình muốn làm, thì mình sẽ làm đuợc.
*
Bày những món ăn ra bàn xong, Thu gọi bé Na:
- Na, con lên mời bố xuống dùng cơm, cô Christine nấu xong cả rồi.
Bé Na mè nheo:
- Con muốn cô Christine đọc với con hết cuốn sách này rồi mới ăn cơm.
Tiếng Tùng từ cầu thang:
- Na, con cất sách đi, cô đã đọc với con cả buổi chiều rồi.
- Con muốn đọc nữa.
Hiền đến bên cháu, nựng con bé một cái, rồi bảo:
- Ăn cơm xong mình còn đi ăn Icecream, rồi về đọc nữa. Na không nhớ là cô sẽ 'treat' Na vì Na giỏi sao?
Bé Na liếng thoắng:
- Bố nghe chưa, cô Christine thưởng con đó. Sáng nay trong lớp, con là giỏi nhất, cô giáo hỏi gì con cũng biết hết.
Tùng chọc con gái:
- Chứ không phải tại có mẹ với Cô nên cô giáo phải cho con giỏi để lấy lòng sao?
Bé Na phụng phịu:
- Bố kỳ quá hà, con giỏi thiệt mà bố.
Hiền bênh cháu:
- Bé Na vừa giỏi lại vừa ngoan, vậy nên cô mới thưởng Icecream. Thôi cả nhà đi ăn cơm, xong rồi mình còn đi ăn Icecream nữa.
Ngồi vào bàn, Hiền hỏi em:
- Thu với Tùng cho chị cầu nguyện một chút trước khi ăn được không?
Thu ngạc nhiên:
- Ủa, em tưởng chỉ có bên Công Giáo mới cầu nguyện thôi chứ. Ðược, chị cứ tự nhiên.
Hiền chắp tay, thành khẩn đọc:
Thức ăn này là tặng phẩm của đất trời và công phu lao tác.
Xin nguyện sống xứng đáng để thọ nhận thức ăn này.
Xin nhớ ngăn ngừa những tật xấu, nhất là tật tham lam.
Xin chỉ ăn những thức có tác dụng nuôi dưỡng và ngăn ngừa tật bệnh.
Vì muốn thành tựu đạo nghiệp nên thọ nhận thức ăn này.
Ăn thử vài miếng các món chay do Hiền nấu, Tùng khen:
- Ủa, sao đồ chay gì mà ngon quá vậy chi? Thu đã học nấu với chị chưa?
Thu đáp lời chồng:
- Rồi ông ơi, tui biên xuống hết cả rồi. Từ từ rồi tui sẽ trổ tài.
Thấy vợ chồng Tùng và Bé Na ăn bữa cơm chay do mình nấu với sự thích thú, Hiền vui vui trong lòng. Suốt buổi chiều, chỉ Thu làm thức ăn theo lối thiền tập, Hiền còn chỉ Thu ngừng lại thở, khi nghe phone reng. Lúc đầu, Thu chưa quen, thấy ngượng, nhưng chỉ sau vài lần Thu đã biết tự dừng lại, khi có tiếng phone.
*
Nhìn những giọt cà phê màu đen đậm rơi xuống trên phần sữa đặc màu vàng lóng lánh qua chiếc tách thủy tinh, Tùng hỏi :
- Mấy giờ máy bay cất cánh chị ?
- Ba giờ
- Vậy ăn trưa xong, tụi em sẽ đưa chị ra phi trường. Tối hôm qua, Thu nói với em là hai mẹ con muốn đi cùng.
- Sao không cho bé Na ở nhà ngủ trưa?
- Không sao, bé Na có thể ngủ trong xe được. Thu nói chị thay đổi nhiều quá. Từ bề ngoài lẫn bên trong, chị như trẻ ra cả chục tuổi. Thu thắc mắc, không hiểu có phải do chị ăn chay mà được vậy không.
Hiền cười:
- Chị cũng không biết có phải là do ăn chay không. Nếu do ăn chay thì có lẽ Trâu Bò sẽ không bao giờ già, vì trâu bò ăn chay truờng. Nhưng trâu bò cũng già, cũng bệnh, cũng chết. Chị nghĩ chắc tại Thu không ghét chị nữa nên Thu thấy chị thay đổi. Chứ chị thấy chị cũng vậy thôi. Mà Tùng này, sao hồi đó Thu găng với chị dữ thần vậy?
- Thu than phiền là chị bênh Hà Uyên quá.
- Sao Thu biết chị bênh Uyên?
- Thì Thu bảo, hồi xưa, Uyên còn ở chung với ba và tụi em, mỗi lần Uyên làm gì trái, Thu kể chị nghe, không bao giờ chị la Uyên hết.
- Sao Thu biết là chị không la Uyên?
- Thì Thu không bao giờ thấy chị la Uyên trước mặt Thu.
Hiền nhìn em, cười nhẹ:
- Thế Tùng có nhớ là đã bao lần chị kể cho Tùng nghe là Uyên khóc lóc với chị, bảo là: "Em là em chị, sao chị không thương em mà chị cứ bênh chị Thu hoài," không?
- Có, em vẫn nhớ.
Hiền khuấy ly cà phê, màu cà phê sữa đậm đà đẹp mắt, nàng đưa tách cà phê lên môi, nhắp một ngụm nhỏ, rồi chậm rãi nói:
- Ðời khó vậy đó Tùng thấy chưa? Mới trong gia đình, mà đã nhiêu khê như thế. Chị ở giữa, không bênh ai, cũng không bỏ ai. Mà cả hai bên đều cho là chị bênh phía 'bên kia'.
- Ðời khó thật chị ha!
- Ừ, thôi để chị sửa soạn cơm trưa, Thu với bé Na cũng sắp về, mình ăn xong rồi còn đi.
*
Hiền kéo cái thiệp ra khỏi phong bì sau khi đọc giòng chữ bên ngoài: "Gởi chị Thục Hiền". Lúc tiễn Hiền vào cửa máy bay, Thu đã nhét vào briefcase của Hiền gói quà nhỏ cùng với tấm thiệp.
Nhìn nét chữ không quen thuộc của Thu, Hiền từ từ đọc: "Chị Thục Hiền thân, Em cám ơn chị đã qua chơi với tụi em, dạy em nấu món chay, và thực tập Thiền lúc làm việc. Những ngày chị ở chơi với tụi em, em rất vui. Mong chị qua chơi với tụi em thường hơn.'
Hiền yên lặng ngắm món quà Thu tặng, một trái tim bằng thủy tinh xinh xắn. Bất giác Hiền mỉm cười mà mắt rướm lệ ./.
Một phụ nữ bước lên xe buýt với dáng vẻ mệt mỏi. Ngay lúc đó, người đàn ông có tuổi đang ngồi ở ghế gần đấy đứng dậy. Cô này ấn vai ông ta xuống và nói:
- Ông cứ ngồi đi, tôi đứng được mà! Ở bến tiếp theo, ông kia lại bị ấn vai xuống cùng câu nói ấy. Đến bến thứ ba, mọi chuyện vẫn lặp lại. Lúc này, người đàn ông không chịu nổi đành khẩn khoản:
- Xin cô để cho tôi xuống. Cô đã làm tôi bị quá mất hai bến rồi!
2121
Một ông quan thích thơ nôm, có thầy đề khéo tán. Hễ làm được bài thơ nào, quan lại gọi thầy vào đọc cho nghe. Một hôm, quan gọi vào, bảo: - Tôi mới làm một cái chuồng chim sau tư thất, nhân thể, có làm một bài thơ tứ tuyệt, đọc thầy nghe, có được không? - Dạ, xin quan cứ đọc! Quan vừa gật gù, vừa ngâm: Bốn cột chênh vênh đứng giữa trời, Thầy đề nức nở khen: - Hay lắm! Xin quan đọc lại từng câu cho tôi được thưởng thứ hết cái hay của bài thơ! Quan đọc lại: Bốn cột chênh vênh đúng giữa tời, Thầy tán: - Hay! Tôi nghiệm như câu này, có lẽ quan sẽ làm đến chức tứ trụ, chứ không phải vừa. Khẩu khí lộ ra đấy. Quan đọc tiếp: Ðứa thì bay bổng đứa bay khơi, Thầy tán: - Như thế thì việc thăng quan tiến chức của ngày thật không lường được! Quan lại đọc: Ngày sai nó đẻ ra con cháu, Thầy tán: - Hay tuyệt! Ngày sẽ con đàn cháu đống. Bài thơ có hậu. Quan đọc tiếp: Nướng chả băm viên đánh chén chơi! Thầy ngập ngừng một chút rồi khen: - Hay quá! Về sau, ngày tha hồ phong lưu phú quý, lại được hưởng cảnh an nhà, tự do tự tại. Quan nở mũi, đắc chí, rung đùi, sai lính dọn rượu mời thầy đề cùng uống để thưởng thức thài làm thơ của mình.
Ðứa thì bay bổng đứa bay khơi,
Ngày sau nó đẻ ra con cháu,
Nướng chả băm viên đánh chén chơi!
Trong kỳ thi vấn đáp, giám thị hỏi học sinh:
Anh có thể khái quát điểm chung nhất của những nhà khai sáng vĩ đại của thế kỷ 18 được chứ?
Thưa thầy! Được ạ!
Thí sinh tự tin trả lời
Tất cả những nhà khai sáng vĩ đại ấy đã chết lâu rồi!
2771
Mùa nước năm đó, có một đêm trời mưa bão làm đổ ổ quạ ngoài cây tràm một. Lũ cò, diệc bị gió đánh rơi lướt khướt, rã cánh té đầy đường. Ở những lùm cây rậm, loài dơi quạ đeo thành đùm bằng cái thùng thiếc sát vào các nhánh cây. Rừng tràm U Minh đêm đó nổi sóng ì ùm không thua gì sóng biển. Vợ chồng con cái tui ngủ trên túp chòi có sàn gác, bị giông đẩy đưa tựa như ngồi xuồng nan trên biển.
Độ nửa đêm, tui nghe bên dưới sàn gác có tiếng động ở gần những bụi chung quanh. Chuyện đó thì cũng chẳng có gì là lạ. Thường những đêm mưa giông như vậy, lũ thú rừng bị ướt ổ, lạnh, đâm ra quạu, cắn lộn nhau kêu ầm ầm.
Đến sáng thiệt mặt, dượng Tư nó từ đàng nhà mang một cái giỏ trên vai đi lượm cờ rót, dài dài lại nhà tui. Tui thì còn ngồi co ro trên sàn gác, chưa chịu dậy. Đang ngồi bập bập điếu thuốc, tui bỗng nghe dượng Tư nó la bài hãi bên dưới :
- Trời đất quỉ thần ơi! Cái con gì dị hộm kỳ đời, anh Ba ơi!
Tui lật đật với cây mác thông, tuột xuống thang gác, chạy tới xem. Là tay thợ rừng đã từng sành sỏi, nhìn con vật đó tui cũng phải bí lù, không thể hiểu nổi là giống vật gì. Cái mình là mình con trăn, nhưng trăn sao đầu lại có sừng? Cái đầu là đầu con rồng, nhưng tại sao rồng gì lại không chân mà nghe tiếng kêu "bét bét"?
Con vật bắt đầu bò đi. Mình nó láng ngời, sụông óng, đầu nó có sừng chà chôm, cổ nghểnh lên, miệng cứ kêu "bét bét". Tui đặt tên đại cho nó là con trăn rồng. Nhưng dượng Tư nó không chịu, dượng bảo là con trăn gấm vừa nuốt một con nai, đầu nai còn ló ra ngoài nên nhìn thấy nó lạ lùng như vậy.
Con trăn rồng ấy cứ bò tới, nghểnh cổ, quơ sừng, kêu bét bét.1198