Một ngọn thác hùng vĩ với tiếng nước réo ầm ầm, những tảng đá trơn ướt, láng o nằm phơi mình trong nắng. Những hạt bụi nước li ti, lấp lánnh trên những cánh hoa dại, tím mơ, mỏng mảnh. Làn gió hiu hiu làm nó cảm thấy mi mắt nặng trĩu và thiếp đi lúc nào không biết. Chợt một bàn tay mát rượi, dịu dàng vuốt nhẹ má nó, một mùi hương ngào ngạt khiến nó ngây ngất, bừng tỉnh. Ôi ! Một thiếu phụ khoác chiếc áo choàng trắng tinh, điểm vài bông hoa tím dại đang mỉm cười nhìn nó:

- Ta là tiên nữ nhân duyên, ta đến để mang tặng con một món quà mà con hằng mong đợi: hoàng tử của vương quốc Mặt trời.

Và trước mặt nó hiện ra một chàng trai khôi ngô, tuấn tú, mặc một chiếc áo lấp lánh ánh sáng. Chàng nhìn nó với ánh mắt dịu dàng nấp sau đôi kính cận:

- Chào em ! Ta đã tìm em từ lâu lắm !

Chàng đưa tay ra. Tiên nữ nhân duyên cầm tay nó và tay chàng đặt vàoo nhau rồi vung đôi đũa thần lên làm phép. Nó kịp nhìn thấy chiếc... đồng hồ trên tay tiên nữ chỉ 1h15'...

- Thy ! Dậy đi ! Có ai kiếm kìa !

Nó từ từ mở mắt, tay trái của nó vẫn còn đang nâng niu... tay phải.

- Chết ! Sao mẹ không kêu con dậy sớm ? Chiều nay con phải đi học toán.

Nó la toáng lên rồi vùng chạy vào phòng tắm. Dòng nước mát lạnh từ vòi sen dội thẳng xuống đầu và giấc mơ như ngấm sâu vào từng vùng của bộ não mớ ngủ. Vừa tắm nó vừa kể cho mẹ nghe giấc mơ tuyệt vời ấy. Mẹ chặc lưỡi:

- Đấy, đọc truyện cổ tích cho lắm vào ! Đến ngủ trưa mà cũng nằm mơ được. Cò "thằng" hoàng tử nào đang đợi dưới nhà kìa. Biết vậy tao chẳng thèm kêu, cứ để mày mơ tiếp xem có được vào cung không, rõ lẩn thẩn. Lớn rồi mà cứ như... mà lẹ lên đi chứ ! Tính mơ tiếp trong phòng tắm chắc.

* *

Thầy cho nghỉ một tháng vì mắc sửa nhà ! - Ngọc Chi thông báo khi vừa thấy nó và Minh tới - Hây a ! Bây giờ mới thấy mùa hè thật sự đây. Tao phải xử lý thật triệt để "tháng hè" này mới được - sang năm là hết chơi bời được rồi, phải tranh thủ chứ, đúng không tụi bây ?

- Hoan hô ! Và để mở đầu cho mùa hè cuối cùng của đời học sinh, chiều nay đi thác Bảo Đại đi ! - Minh đề nghị và dĩ nhiên là mọi người hưởng ứng.

Bảo Đại là một ngọn thác không lấy gì làm đặc sắc. Nó đến đây nhiều lần nhưng không thấy thích nơi này lắm. Thác Bảo Đại không dựng đứng, hùng vĩ, nước không có ầm ĩ sôi sục mà hiền hoà lên xuống từng bậc đá, xung quanh cũng không mọc những bông hoa tím dại như ngọn thác trong giấc mơ của nó. Nhưng lần này, tự nhiên nó có một cảm giác thật lạ.

Mặc kệ lũ bạn đang chí choé té nước nhau, mặc kệ những tiếng cười giòn tan vang động cả núi rừng, nó kiếm một tản đá lớn và leo lên ngồi. Giấc mơ hồi trưa lại hiện lên trong đầu nó, rõ mồn một - Không được ! Nó phải ghi lại giấc mơ tuyệt vời ấy. Nghe người ta nói mơ giữa ban ngày là linh lắm - Nhưng nó lại không đem theo nhật ký, thế là xé đại một tờ giấy vở, nó hí hoáy ghi. Mà sao tiên nữ nhân duyên lại giống mẹ thế nhỉ ? Chỉ khác là mẹ nó không choàng áo trắng điểm hoa tím thôi. Còn chàng hoàng tử sao trông quen quen, giông giống một ai đó. Nó ngồi cắn bút, cố lục tìm trong trí nhớ bóng hình quen thuộc ấy nhưng không tài nào nhớ ra.

- Ê, tụi bây ! Nhỏ Thy bữa nay bày đặt làm thơ nữa nè - Tiếng Ngọc Chi hét toáng từ phía sau lưng làm nó giật bắn người. May mà con nhỏ chưa đọc được gì, nếu không nó sẽ bị chọc te tua. Đành để việc ghi chép dở dang, nó cất tờ giấy vào cặp, chạy ra hòa vào tiếng cười vô tư của đám bạn, tự nhiên thấy lòng mình thanh thản lạ thường. Hôm nay sao Minh nhiều chuyện thế nhỉ ! Hồi trưa thì lội ngược ba, bốn cây số lên đợi nó đi học, bây giờ thì tảng đá có cao bao nhiêu đâu mà cứ đòi nó đưa tay cho hắn kéo lên. Người ta nói con trai và con gái cùng tuổi, lúc nào con gái cũng già giặn và người lớn hơn - vậy mà đúng !

* *

Vừa lau nhà xong, chẳng còn việc gì để làm, nó liền l6i Album ra xem. Bỗng nó giật bắn mình khi nhìn tấm ảnh chụp hôm đám giỗ ba. Trong ảnh là anh Khôi, bạn ở trọ cùng phòng với anh Hai ở SG đang... lặt rau, cặp kính cận có lẻ sẽ rơi nếu không có sống mũi cao ấy giữ lại, miệng toe toét cười nhe hai cái răng khểnh ngồ ngộ. Một gương mặt vô cùng quen thuộc cứ như nó đã quen thân từ lâu lắm rồi mặc dầu nó mới chỉ gặp anh lần đầu hôm ấy thôi. Sau một hồi lâu sắp xếp mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, nó như thót tim lại vì chợt nhận ra anh: anh Khôi - giống y như chàng hoàng tử vương quốc Mặt Trời của nó. Cũng khuôn mặt ấy, cũng sóng mũi thẳng và cao, cũng đeo kính cận nhưng chỉ khác là anh Khôi chưa bao giờ nhìn nó với ánh mắt dịu dàng mà trong mơ nó đã thấy. Nhưng sao lạ quá ! Anh Khôi luôn chọc nó giận thì làm sao có thể là "chàng" được ! Nhưng liệu chàng có bao giờ dắt nó đi ăn kem bơ như đợt ấy anh Khôi đã làm không ? Có gì liên quan đâu mà sao hai người lại giống nhau đến thế ? Nó lục cặp, lấy "giấc mộng vàng" ra và hoàn thành việc ghi chép lại thật đầy đủ (tất nhiên là có thêm thắt chút ít để tăng thêm phần lãng mạn), cuối cùng là một dấu chấm hỏi to tướng, nó chẳng tìm ra câu trả lời cho sự trùng hợp "ngẫu nhiên" ấy...

* *

Bạn anh Hai từ SG gọi điện thoại lên báo rằng anh Hai bị xe đụng, phải đi bó thuốc. Anh Hai thiệt rắc rối, bị xe tông trặc chân mà cũng kêu nó xuống. "Mẹ phải cho bé Bi xuống lo cơm nước cho con, con đâu có đi lại được đâu. Với lại thằng Khôi nó phải đi học, con một mình làm sao xoay sở được !". Lời anh Hai cũng có lý (là đối với mẹ nó thôi), thanh niên trai tráng gì đâu mà... Phải tự lập cho quen đi chứ. Vậy là một tháng hè của nó đành mất toi cho việc xuống SG chăm sóc anh. Lúc ra đi, nó không quên mang theo cuốn nhật ký có kẹp "giấc mơ" vào đó. Những tưởng xuống đó, nó sẽ "phấn đấu" để... mơ tiếp phần cuối.

Nhưng nó đã không làm được điều đó. Hết chạy tới chạy lui lấy cái này, lấy cái kia cho anh Hai, nó còn phải lo "chiến đấu" với cả núi quần áo của ông anh yêu quý, rồi nấu cơm cho "ông trời con", lại phải luôn dằn lòng cố nén cơn giận vì những lời "khiêu khích" của... bạn ông trời. Nói chung, cả tinh thần lẫn thể xác của nó đều bị hành hạ, hai gương mặt ấn tượng ấy theo nó vào những cơn ác mộng hằng đêm. Tiên nữ nhân duyên và chàng hoàng tử của nó đến an ủi, chia xẻ với nó hay nói những lời êm ái, ngọt ngào với nó nữa. Nó chỉ còn nghe giọng nói ồm ồm, tiếng cười hắng hắc của anh Hai và ông bạn. Nó chỉ còn thấy ánh mắt đắc chí, hả hê của hai hung thần: một người mặt mày dữ tợn, da ngăm đen và đi cà nhắc, còn người kia cao lêu nghêu, lúc nào cũng nhe hai cái răng khểnh ra (chắc thế răng nanh) và người ấy còn tới... 4 mắt. ở dưới SG có gần một tháng mà nó gặp ác mộng tới hai lần.

Mặc dù vậy, có những buổi chiều, anh Khôi cũng hay chở nó đi chơi. Những lúc ấy, trông anh hiền chi lạ, chẳng hay khiêu khích nó bằng miệng lưỡi độc địa "sở trường" của dân Luật, chẳng còn kêu nó là "nhóc" nữa. Anh chở nó đi khắp nơi, kể cho nó nghe về những di tích, những con đường với những cái tên lạ lùng. Anh nói với nó bằng chất giọng trầm ấm, đôi khi còn hát cho nó nghe nữa. Những lúc ấy, anh Khôi giống hoàng tử của nó hơn.

Rồi một tháng nghỉ hè của nó cũng hết. Nó về lại Đà Lạt và lao vào học thêm các môn để chuẩn bị cho năm 12 căng thẳng với những kỳ thi gay go. Giấc mơ tuyệt diệu kia và cả những cơn ác mộng hầu như nó cũng chẳng còn nhớ tới nữa.

Anh Hai lại gọi điện thoại lên, chắc là lại hết tiền chứ gì ! Mẹ nó nói chuyện một lúc thì kêu nó ra, anh Hai muốn gặp. Nó đã sắp sẵn trong đầu những câu thật độc địa, thật đáo để để bù lại những ngày bị ảnh ăn hiếp ở SG. Vừa lên tiếng thì:

- Bé Bi hả ? Anh là... tiên nữ nhân duyên đây (?!) Anh đến đem tặng em một món quà mà em hăng mong đợi: hoàng tử vương quốc... Sài Gòn...

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó nghe được một giọng nói trầm trầm quen thuộc khác:

- Chào em ! Ta đã tìm...

Nó hết hồn, cúp máy cái rụp. Trước sự ngạc nhiên của mẹ, nó chạy ào vô phòng lục tìm cuốn nhật ký. May mắn thay ! Nó vẫn còn đó nhưng tờ giấy ghi lại giấc mơ của nó đã biến mất. Có lẽ nó đã làm rơi ở SG. Không lẽ ? Thôi đúng rồi, người ta nói mơ giữa ban ngày linh lắm mà. Nó mỉm cười bâng quơ. Có cái gì đó đang thay đổi trong tâm hồn nó. Một thay đổi thú vị ! Nó lại như đang nhìn thấy ánh mắt dịu dàng sau đôi kính cận đang nhìn nó.

1463




Gương vỡ lại lành?


Trong cuộc sống lứa đôi, khi nói đến chuyện gương vỡ là nói đến sự chia tay, rạn nứt. Vẫn biết đây là điều không ai muốn nhưng trên thực tế nó vẫn xảy ra bởi 1001 nguyên nhân. Có người do sơ suất mà đánh vỡ, có trường hợp do bực tức mà đập vỡ, cũng có khi vì để như thế nào ấy bất cẩn mà làm vỡ…Muốn gương vỡ lại lành trước hết phải tìm hiểu và lý giải cho được vì sao gương vỡ. Trong chuyện tình cảm, yếu tố tan vỡ có 3 trường hợp thường gặp như sau:


-Do sơ suất: thường là khi hai người hiểu lầm nhau dẫn đến sự không giữ được tình cảm trong nhau.


-Do yếu tố ngoại cảm bên ngoài tác động: cả hai người cố giữ nhưng vì một tác động "tai nạn" nào đó khiến tan vỡ.


-Cố tình phá vỡ: do bực tức thiếu kiềm chế nên tự tay đập phá.


Nếu trường hợp tự tay đập phá nhưng sau một thời gian bỗng cảm thấy hối tiếc sự việc đã qua thì chứng tỏ gương chưa hẳn đã vỡ. Nói theo Tiến sĩ tâm lý Vũ Gia Hiền: Nếu trong khái niệm vật lý: gương vỡ nghĩa là chắc chắn vỡ thì trong tình cảm con người đôi khi gương tưởng vỡ mà chưa vỡ. Bởi khi tan vỡ sẽ tạo nên những vết hằn sâu không sao quên được, có khi ghét nhưng thỉnh thoảng lại nhớ tới những hương vị ngọt ngào của tình yêu sẽ khiến người ta sực tỉnh và bật nhủ "có quên được đâu". Quá trình ghét nhưng chưa cay đắng như trên chỉ mới là ghét cảm tính. Ngôn ngữ của văn chương khác ngôn ngữ vật lý ở chỗ nó trừu tượng và sâu sắc hơn. Không ít trường hợp gương vỡ có thể lành bởi nó chỉ mới vỡ về mặt hình thức chứ không vỡ về lý tính. Hai người chia tay nhau mà không hận thù thì khó có thể chia tay dứt khoát được, vì thế có thể khẳng định chính nguyên nhân của sự chia tay sẽ quyết định việc gương có lành hay không.


Có trường hợp nói chia tay nhưng thực tế chưa hội tụ đủ lý do của sự chia tay, đôi khi chỉ vì làm theo cảm tính, do tác động bên ngoài. Trong cuộc sống vợ chồng, chỉ cần một người chủ động làm hòa thì sẽ không dẫn đến cảnh chia tay. Khi chia tay, sau một thời gian dài hai người tìm về với nhau không có nghĩa cùng nhau hàn lại cái gương vỡ đó mà thực ra họ đang cùng nhau làm một cái mới: dường như lúc này họ hiểu về nhau nhiều hơn. Làm lành phải hiểu trên cơ sở được xác lập bằng một tình cảm mới, một sự tình cờ mới. Nếu không có sự tình cờ đưa đẩy đến những cơ hội thì khó lòng gương lành được. Chiếc gương của tình yêu không có sự hiện diện của một người mà phải có sự hợp tác hỗ trợ của người bên kia, và yếu tố giúp hàn gắn được chiếc gương vỡ kia không gì khác hơn là cả hai phải nỗ lực biết kết tạo một sức sống chung cho tình yêu mới của mình.


Trong tình yêu đôi khi phải chia tay, cũng có lúc được chia tay. Hai người nếu thiếu đi sự tôn trọng, sống như ngục tù thì một người sẽ cảm thấy hạnh phúc vì được chia tay. Cũng có người chia tay tình yêu, vĩnh biệt cái quý giá trong cuộc đời khiến họ cảm thấy tiếc nuối, quá sức chịu đựng thì việc chia tay là điều không muốn nhưng họ vẫn phải đối diện thực tế. Theo các chuyên gia tâm lý thông thường chỉ những ai chia tay tình yêu trong nước mắt mới hiểu được giá trị của tình yêu, giọt nước mắt là vệt nối minh chứng tồn tại trong họ giá trị một tình yêu đích thực. Ông bà xưa thường nói gương vỡ là điềm xui, yêu nhau mà phải chia tay, ly dị là điều bất hạnh nhưng nếu mỗi người không biết bảo vệ, trân trọng và gìn giữ gương soi hạnh phúc thì nhất định chiếc gương sẽ vỡ. Tiến sĩ Vũ Gia Hiền -Trung tâm tư vấn tâm lý giáo dục và tình yêu hôn nhân gia đình chân thành nói: "Dù chia tay nhưng hãy để lại những kỷ niệm đẹp trong đầu người ấy chắc chắn bạn sẽ cảm thấy mình là người làm nên hạnh phúc. "Người ta gương vỡ lại lành. Cây khô, cây lại đâm chồi nở hoa". Mỗi người sẽ có một hoàn cảnh gương vỡ hay làm lành khác nhau, vậy hãy giữ trọn vẹn những ký ức tình yêu thật đẹp ấy cho dù giờ đây nó không còn mang bóng dáng ngày xưa của hai người. Chỉ qua một lần soi gương người ta sẽ nhận biết được thế nào là một tình yêu đẹp, vì thế hãy nâng niu giữ gìn hạnh phúc thật sự đang có trong tầm tay !" .

516




- Thế là con gái tôi đồng ý làm vợ anh rồi. Anh đã định ngày cưới chưa?

- Con sẽ dành điều đó cho vợ chưa cưới của con.

- Thế anh muốn cưới ở hội trường thuê hay ở nhà riêng?

- Dạ thưa, con để cho mẹ vợ quyết định.

- Sau khi cưới vợ anh sẽ sinh sống bằng nguồn nào?

- Dạ, con sẽ hoàn toàn dành điều đó cho bố đấy ạ.

- ...

1039




Một người đàn bà suốt đời làm nghề dọn dẹp nhà vệ sinh dưới tầng hầm của một nhà hàng lớn. Bà muốn lo chu đáo cho phần mộ sau này của mình. Bà đến nhà ông thợ khắc bia, đặt làm một tấm bia mộ thật lớn, ông thợ hỏi:

- Thế bà muốn tôi khắc gì trên đó?

Không cần suy nghĩ, bà ta trả lời:

- Ông chỉ cần ghi đơn giản "Ở trong đang có người"1928




Mùa hè nóng nực, một lão nhà giàu đi chơi về, mồ hôi đầm đìa như tắm. Lão sai người ở lấy quạt ra quạt cho lão. Người ở cắm đầu quạt. Một lúc sau, ráo mồ hôi, lão khoái quá, nói:


- Ô, mồ hôi của tao nó đi đâu mất cả rồi nhỉ?


Người ở bỏ quạt xuống, vòng tay thưa:


- Bẩm nó sang cả mình con rồi ạ!

2551




Với Guy de Maupassaant

Sói gặp Khăn Đỏ. Chàng nhìn nàng bằng cái nhìn đặc biệt, cái nhìn của một gã Don Juan thành Paris nhìn một cô nàng điệu đà tỉnh lẻ vẫn còn cố làm ra vẻ mình còn ngây thơ trinh bạch. Nhưng chàng tin vào sự trinh bạch ấy không hơn gì nàng, và dường như đã thấy nàng bắt đầu cởi quần áo, thấy những lớp váy của nàng lần lượt rơi xuống và trên người nàng chỉ còn một chiếc váy lót, và dưới lớp váy ấy ẩn hiện những hình dáng ngọt ngào của thân thể nàng.



o O o


Với Victor Huygo

Khăn Đỏ run lên. Nàng chỉ có một mình. Nàng chỉ có một mình đơn độc, như cây kim trong sa mạc, như hạt cát giữa trời sao, như đấu sĩ giữa bầy rắn độc, như một người mộng du trong bếp lò…



o O o


Với Jack London

Nhưng chị là một người con gái xứng đáng của chủng tộc ấy, trong huyết quản của chị là dòng máu mạnh mẽ của những người da trắng chinh phục phương bắc. Vì vậy, chị không hề chớp mắt, mà xông đến Sói, giáng cho Sói một đòn trí mạng và ngay lập tức đệm thêm một cú đấm móc cổ điển nữa. Sói hoảng hốt chạy. Chị nhìn theo Sói và mỉm cười – một nụ cười rất dịu dàng và nữ tính tuyệt vời.



o O o


Với Honore de Balzak

Sói đến gần ngôi nhà nhỏ của bà và gõ vào cánh cửa. Cánh cửa này được một người thợ vô danh nào đó làm vào khoảng giữa thế kỷ 17. Người thợ đã làm nó từ gỗ sồi Canada rất mốt vào thời đó, tạo cho miếng gỗ một kiểu dáng cổ điển và treo nó lên những bản lề sắt. Có lẽ hồi xưa thì những bản lề này cũng tốt lắm đấy, nhưng bây giờ thì kêu cót két kinh khủng. Trên cánh cửa không hề có hoa văn nào cả, chỉ có ở góc phải phía dưới vẫn còn nhìn thấy một vết xước nhỏ. Theo truyền thuyết trong vùng thì đó là vết xước do cựa giày của Selesten de Shavard – tình nhân của Maria Antoanet và anh em họ hàng về phía ngoại của bà của ông của Khăn Đỏ. Ngoài điều đó ra thì đó là một cánh cửa hết sức bình thường, và vì thế chúng ta sẽ không cần thiết phải xem xét cánh cửa ấy kỹ lưỡng hơn.



o O o


Với Oscar Wider

Sói. Xin lỗi, bà không biết tên tôi, nhưng…

Bà ngoại. Ồ, điều đó không quan trọng đâu. Trong giới thượng lưu bây giờ, ai có một cái tên đẹp là kẻ có dòng dõi chẳng ra sao. Tôi có thế giúp gì cậu được?

Sói. Chuyện thế này, thưa bà …Tôi rất tiếc, nhưng tôi đến đây để ăn thịt bà.

Bà. Ồ, thật dễ thương. Anh là một chàng trai thật hóm hỉnh.

Sói. Nhưng tôi nói hoàn toàn nghiêm túc đấy.

Bà. Điều đó càng làm cho sự hóm hỉnh của anh độc đáo hơn.

Sói. Tôi rất mừng là bà không để ý nghiêm túc đến điều tôi vừa thông báo với bà.

Bà. Ngày nay mà lại để ý nghiêm túc đến những việc nghiêm túc thì đúng là không sành điệu.

Sói. Thế chúng ta phải để ý nghiêm túc đến những việc gì?

Bà. Tất nhiên là đến những việc ngốc nghếch. Nhưng anh đúng là kẻ không chấp nhận được

Sói. Khi nào thì Sói lại trở nên không chấp nhận được?

Bà. Khi làm người ta phát chán vì những câu hỏi.

Sói. Thế còn phụ nữ?

Bà. Khi không ai có thể làm cho cô ta hiểu chỗ của cô ta ở đâu.

Sói. Bà nghiêm khắc với mình quá.

Bà. Tôi tin vào sự khiêm tốn của cậu.

Sói. Ồ, bà cứ yên tâm. Tôi sẽ không hở với ai một lời nào (nuốt chửng bà)

Bà (từ trong bụng sói). Tiếc thật, cậu vội vã quá. Tôi vừa mới định kể cho cậu một câu chuyện rất đáng suy ngẫm và có tính giáo dục.



o O o


Với Erich Marria Remarque

- Hãy đến bên anh – Sói nói.

Khăn Đỏ rót hai ly cô nhắc và đến ngồi trên giường của Sói. Họ ngửi hương thơm quen thuộc của rượu cô nhắc. Trong rượu cô nhắc có nỗi buồn và sự mệt mỏi - nỗi buồn và sự mệt mỏi của hoàng hôn sắp tàn. Cô nhắc như là chính cuộc đời.

- Tất nhiên, – Khăn Đỏ nói. – Chúng ta chẳng còn gì để hy vọng nữa. Em không có tương lai.

Sói im lặng. Anh hoàn toàn đồng ý với nàng.



o O o


Với Umberto Eco

Ngày 16 tháng 8 năm 1968 tôi mua một quyển sách với cái tên “Những truyện cổ tích cho trẻ em và trong gia đình” (Leipsig, nhà in Abel và Muller, 188). Tác giả bản dịch ghi là những anh em nhà Grimm nào đó. Những chú thích lịch sử tương đối nghèo nàn cho biết những dịch giả đã dịch theo đúng bản thảo viết tay thế kỷ XVII. Ông Pero, một thành viên nổi tiếng của Viện Hàn lâm Pháp thế kỷ 17, người đã có đóng góp to lớn trong việc chép sử thời vua Lui XIV, đã tìm thấy bản dịch này trong thư viện của tu viện Melk. Trong trạng thái xúc động tôi đã bị cuốn hút bởi câu truyện cổ tích kinh dị đến nỗi tôi không nhận thấy là tôi đã bắt đầu dịch truyện cổ tích này trong những cuốn vở lớn tuyệt diệu của công ty “Josep Giber”, những cuốn vở này vốn rất thuận tiện cho việc viết sách, đặc biệt nếu bút đủ mềm. Có lẽ người đọc đã hiểu rằng tôi đang nói về “Khăn Đỏ”.



o O o


Với Gabriel Garcia Marques

Nhiều năm sẽ trôi qua, và khi Sói đứng dựa vào bức tường chờ đợi phát súng bắn vào tim, anh sẽ nhớ lại buổi chiều xa xôi ấy, khi mà Bà ăn cái bánh ga tô với lượng thạch tín đủ để đầu độc một bầy chuột cống. Nhưng Bà vẫn tiếp tục hành hạ cây đàn dương cầm, và hát đến tận nửa đêm, như là không có chuyện gì xảy ra. Hai tuần sau thì Sói và Khăn Đỏ tìm cách gây nổ trong căn lều của bà cụ không chịu đựng nổi này. Họ căng thẳng đến thót tim nhìn ngọn lửa xanh từ từ bò theo dây dẫn đến khối thuốc nổ. Cả hai bịt tai lại, nhưng thật là uổng công, vì không có tiếng nổ nào cả. Khi mà Khăn Đỏ đủ can đảm đi vào trong lều, hy vọng thấy xác của Bà, thì nàng thấy trong lều vẫn ngập tràn sự sống: Bà mặc một chiếc áo rách và bộ tóc giả cháy dở chạy thoăn thoắt trong lều và dùng cái chăn để dập lửa.2470




Một phụ nữ đến gặp bác sĩ, vòng vo giải thích rằng mình mắc bệnh không kiềm chế được trung tiện, cô ta nói:
- Nhưng cũng may là chúng không bốc mùi và không kêu thành tiếng. Thực ra, nãy giờ ngồi nói chuyện với ngài mà tôi đã hai lần... rồi đó. Ông này kiên nhẫn chờ bệnh nhân biểu hiện hết các triệu chứng xong, viết đơn thuốc rồi đưa cho cô.
- Cái gì? Thuốc nhỏ mũi à?
- cô ta ngạc nhiên hỏi.
- Vâng
- bác sĩ đáp
- tôi sẽ phục hồi khứu giác cho cô trước, sau đó đến thính giác.
2215




Cô giáo gọi một học sinh:

Danh từ trừu tượng là gì?

Học sinh lúng túng:

Thưa cô, em không biết ạ!

Cô giáo ngạc nhiên:

Cái gì? Em không biết à! Hôm trước cô đã dạy rồi cơ mà! Cô nhắc lại: Danh từ trừu tượng là tên gọi những vật mà em chỉ có thể nghĩ tới thôi, chứ không thể sờ mó được. Bây giờ, em hãy cho cô một ví dụ!

Học sinh nhanh nhảu:

Thưa cô! "Hàm cá mập" là danh từ trừu tượng ạ!

2812




Tại một cuộc hội thảo để xét trợ cấp nghèo đói cho các nước nghèo trên thế giới họp tại Thái Lan, tất cả các nước được liệt vào danh sách các nước nghèo đều đem đến những hiện vật chứng minh nước mình nghèo nhất để được hưởng trợ cấp lớn nhất.


Khi cuộc hội thảo được tiến hành, các nước đều đưa ra những nhân chứng sống kể lại họ đã phải sống như thế nào trong cái đói khổ, rồi gia đình họ chết đói gần hết, thậm trí có nước còn quay cả một cuốn phim dài để ban tổ chức xem xét, các vị trong ban tổ chức đã không ít người tỏ ra xót xa khi xem những đoạn phim như vậy. Khi đến lượt nước Việt Nam nên trình bày thì thật đơn giản, Việt Nam đưa nên một người gầy trơ xương, có mặc áo mà không mặc quần. Người thuyết trình chỉ vào mông người đó và nói " mọi người hãy nhìn xem! đất nước chúng tôi không có cái gì để ăn nên người này đã bị nhện chăng màng sung quanh hậu môn rồi!". Sau khi ban tổ chức xem thực tế thì quả đúng như vậy và tất nhiên Việt Nam dành được giải nhất năm đó.

1217




Một trọc phú bước vào salon ôtô, vênh váo nói:
- Hãy chọn cho tôi một chiếc BMW thật đặc biệt, không phải màu xanh, đỏ, tím, vàng, nâu, đen hoặc trắng...
- Đồng ý, chúng tôi sẽ đặt cho ông chiếc xe đó, ông quay lại sau nhé!
- Nói chính xác là hôm nào đi!
- Hôm nào cũng được, trừ các ngày thường, ngày lễ và chủ nhật.


Tại trạm sửa chữa ôtô, chủ xe hỏi chuyên gia:
- Phải làm gì với chiếc xe này bây giờ?
- Thay phần giữa.
- Giữa là đoạn nào hả ông?
- Tháo cản trước và sau ra, rồi đặt một chiếc xe mới vào khoảng giữa chúng, siết chặt lại là xong!


Hai cô bạn gái nói chuyện với nhau:
- Cậu lại có xe mới ư? Lấy chồng giàu sướng thật!
- Bình thường thôi, hôm đó đang mua sắm ở trung tâm thành phố, chợt mình bị đau bụng phải vào nhờ nhà vệ sinh của cửa hàng bán xe Mercedes, cậu biết đấy, nếu không mua gì kể cũng ngại!
1780




Trong quán rượu, anh thanh niên gặp một người bạn đang uống một mình:

- Trông anh buồn quá! Có chuyện gì thế?

- Mẹ tôi mất vào tháng sáu để lại cho tôi 3.000 đô la.

- Xin chia buồn cùng anh!

- Thế rồi vào tháng bảy, bố tôi lại chết và để lại 7.000 đô la.

- Trời đất! Chỉ trong có 2 tháng mà anh mất đi những người thân yêu nhất. Tôi hiểu vì sao anh lại buồn tới mức này.

- Chưa hết đâu anh ạ! Tháng tám vừa rồi, dì tôi lại chết và để lại cho tôi 10.000 đô la.

- Anh thật là người bất hạnh.

- Nhưng buồn hơn nữa là tháng này chả có ai chết cả.912




Một bà to béo vào cửa hàng quần áo:
- Tôi muốn mua vài cái áo sơ mi cho chồng tôi.
- Ông nhà mặc áo cỡ bao nhiêu thưa bà?
- Ồ, tôi cũng chẳng để ý nữa...
- Chắc ông nhà cao khoảng 1,5 m? Bà hãy chọn cỡ số 36, 37 gì đó.
- Đúng đấy, anh biết ông ấy ư?
- Có gì đâu, kinh nghiệm thôi. Những ông được vợ mua áo quần cho thường nhỏ người.
2066


Powered by Blogger.