1 du khách Sig ăn trong một nhà hàng ở Bangkok. Sau khi thưởng thức xong món chân gà, ông này giơ một cái xương lên bảo anh bồi rằng ở Singapore, người ta đưa xương này vào nhà máy, chế biến thức ăn gia súc và xuất sang Thái Lan. Sau món tráng miệng, ông khách lại lên giọng ở Singapore người ta thường chiết vitamin từ vỏ chuối, xuất sang Thái... Anh bồi bàn bặm môi, bảo lão già hợm hĩnh chờ mình, rồi đi ra ngoài. Một lát sau, anh ta quay trở lại với một bao cao su đã dùng, giơ cho người khách Singapore xem rồi hỏi:
- Thưa ông, ở Singapore, sau khi xài xong cái này, người ta làm gì?
- Thì vứt vào sọt rác chứ làm gì?
- Ấy không! Ở đất nước chúng tôi, người ta đưa nó vào nhà máy, sản xuất kẹo cao su rồi xuất khẩu sang Singapore đấy ạ!
2217







Lão ăn mày nghe chừng rất mệt mỏị Tóc bệt lại vì mồ hôi và bụi đường. Lão đứng tần ngần trước một căn nhà 2 tầng khang trang, sạch sẽ với cổng sắt cao gần đến nóc nhà. Nắng đã tắt trên những góc phố, ánh đèn đường le lói, thê lương, ảo não đâu đâỵ Thê lương như tâm hồn lão khi nghĩ về đến căn nhà ọp ẹp được vá víu bằng những tấm carton cuối một con hẻm nhỏ hôi thối, mà trong đó, lúc nhúc gồm gia đình thằng con trai lớn cùng với người vợ và 5 đứa con nhỏ. Chúng nó cũng khổ lắm, lão nghĩ, thằng con thì đi đạp xích lô cả ngày, con vợ đi bán hàng rong. Trẻ con, từ lớn nhất 12 tuổi đến 6 tuổi đều túa ra ngoài đường, xin được gì thì xin, bằng không thì cũng thất thểu đầu đường, xó chợ, hoặc có khi đói quá, làm càn trở thành dân ăn cắp vặt là chuyện thường...

Cảm thấy mình đã già yếu không giúp gì được con cháu mấy đỗi, nhưng lão cũng hăng hái tham gia "đi làm" (ăn mày) may ra, nếu không giúp được gì cho gia đình con lão, nhưng ít nhất cũng có được cái ăn, đỡ đi một gánh nặng...

Lão đói lắm. Từ sáng giờ chưa có được một hạt cơm trong bụng. Xin ăn ở chợ cả ngày cũng chỉ được vài đồng khiêm tốn từ lòng hảo tâm của những kẻ giầu có, dư tiền bạc, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu... Thất thểu, chân thấp, chân cao, lão trở về nhà, lòng ngao ngán không biết tối nay có gì để ăn không....

Và hôm nào cũng vậy, lão đều đi ngang qua ngôi nhà nàỵ Nó giống như một chiếc răng vàng trong hàm răng đen cờm cỡi, mốc thếch.... Cũng vậy, ngôi nhà 2 tầng này được xây lên ngay đầu một con ngõ tối tăm của dân nghèọ... Đây là ngôi nhà của một gã công an Bắc Việt vào Nam sau 75, nghe đâu, trước giải phóng, gã đi là một anh bộ đội chân chất, chỉ biết rừng rú và súng đạn. Sau khi đã giải phóng được đất nước, nhờ có công bỏ hết thời thanh xuân của mình để giải phóng đất nước, gã có được một chân làm công an xã trong cái xóm nghèo nàỵ... Lần lần, gã biết được thế nào là "quyền lực", nhất là quyền lực đối với những người dân quê quá sức nghèo khổ của khu xóm tạm nhạp nàỵ.... Nghe chừng gã cũng biết tận lực được những quyền hạn của mình, nên ngày càng làm ăn khấm khá....

Lão ăn mày thường gặp gã luôn, cái mặt bì bì và rất phách lối, nhưng gã lại có đứa con gái cũng khá xinh, ngược lại với cha, cô rất vui tính, cởi mở và biết thông cảm. Nhưng dẫu có vui tính và cởi mở thế nào, người trong xóm cũng vẫn e dè chẳng ai dám đến gần trò chuyện với cộ...

Lão ăn mày chần chừ..., đứng xớ rớ. Bụng muốn gõ cửa, hy vọng gặp cô con gái xin ít cơm thừạ Ngẫm nghĩ mông lung, đôi lần định dợm bước bỏ đi, sau lại thấy tiêng tiếc, biết đâu lại gặp được cô con gái tốt bụng kiạ.... Cuối cùng, lão cũng quyết định bấm chuông.....

Tiếng chuông ré lên làm lão giật bắn mình, sợ hãi, chỉ muốn quay lưng bỏ chạy thì lão nghe thấy tiếng lẹt xẹt của đôi dép kéo lê trên nền đá hoạ Một cụ già, có lẽ ngoài 70, trông có vẻ đễnh đãng và phúc hậụ Đôi mắt kèm nhèm nhìn, ngó ra cổng. Cụ mặc một chiếc áo cánh trắng và một chiếc quần satin đen. Cụ ngừng lại trước chếc cổng sắt. Hai khuôn mặt già nua, chỉ cách nhau mỗi cái cổng, nhưng lại là 2 cuộc đời, 2 thế giới khác xa nhaụ..

Giọng bà cụ đặc sệt Bắc Kỳ:

- Bà cần hỏi ai thế???

Lão ăn mày lúng túng, rồi thấp giọng van lơn:

- Lạy cụ. Con đói lắm. Xin cụ chút cơm thừa ăn hôm naỵ..!!!

Bà cụ nhìn lão ăn mày một chập. Hình như vẫn chưa hiểu đối tượng muốn gi, rồi lần trong túi áo chiếc chìu khoá, lách cách mở cổng, đễnh đãng hỏi:

- Hử??? Bà nói gì cở??

Lão ăn mày kiên nhẫn:

- Xin cụ cho con ít cơm thừạ..

Cánh cửa mở rộng... Cụ bà nhìn thấy một bà lão te tuạ Khuôn mặt thiểu nãọ Người hơi run run vì đóị Quần áo lem luốc, dính đầy vệt dơ và đất cát. Khuôn mặt bà cụ bỗng vui hẳn lên, Cụ cho rằng, Chúa vừa gửi đến cụ một người bạn đâỵ Cả ngày cứ ở trong nhà một mình, cụ buồn lắm. Con cái thì có việc riêng của chúng nó, chẳng đứa nào có thì giờ rảnh chơi với cụ. Đột nhiên, hôm nay có một bà lão ở đâu tự nhiên đến gõ cửa, cụ mừng khôn siết..... Nắm ngay lấy tay lão ăn mày kéo sềnh sệch vào nhà:

- Vào đây đã.... Muốn ăn gì thì để tôi đi lấỵ Trong nhà có nhiều đồ ăn lắm cơ!!! Nhưng bà phải hứa là ở lại chơi một chốc nhé, đừng đòi về vội, tôi ở nhà một mình buồn lắm đấy!!!

Lão ăn mày hơi tưng hửng về thái độ quá sức thân thiện của cụ bà... Nhưng cũng len lén bước vàọ Lưng lão khom hẳn xuống, làm như nếu lão đứng thẳng lên, thì có lẽ nhiều bụi đất sẽ rớt xuống nền đá hoa sáng choang vậỵ.... Theo chân bà cụ, lão vào đến phòng khách. Cụ bà lôi sềnh sệch lão ăn mày đến chiếc ghế sofa, ấn lão ngồi xuống vui vẻ bảo:

- Bác ngồi đây một chút. Chờ tôi xuống lấy đồ ăn cho bác sơị Đừng đi đâu đấy nhá... Tôi sẽ lên ngaỵ...

Ngồi lại một mí`nh trong phòng khách. Lão ăn mày len lén đưa mắt nhìn quanh. Đó là một căn phòng bày biện những thứ thật đắt tiền, nhưng lỏng chỏng, chẳng cái gì hợp với cái gì... Hình như chủ nhân khoái thứ gì thì đem về trưng thứ ấy, không cần biết nó có hài hoà với nhau không. Có lẽ đó là tất cả "chiến lợi phẩm" của gã công an hút máu mủ của dân lành và của đám đàn em mỗi lần cầu cạnh, xin xỏ ở gã một điều gì. Nhìn kỹ, thấy cũng có những đồ vật rất đẹp và quý, nhưng vì tất cả đều tạp nhạp, trưng bày lại không biết cách nên trở thành một "kho chứa đồ" hơn là một phòng khách. Chỗ góc phòng, kê một tủ kiếng cổ làm bằng gỗ lim bóng, trưng bày hầm bà làng đủ thứ bên trong. Từ những con búp bê nhắm, mở mắt, đến những chai rượu đắt tiền. Góc bên cạnh là chùm chìa khoá, kìm, búa, vài phong thuốc lá 555, Dunhill v.v..

Ngay giữa phòng là một bộ ghế salon kiểu của Ý mầu kem. Bên cạnh đó là một chiếc xe gắn máy nằm kềnh càng choán gần hết một góc phòng. Trên tường, treo vài bức tranh sơn màị Một bức hình Bác với bộ râu (giả), khuôn mặt Bác hơi choắt lại vì buồn (?). Bên cạnh là một bức hình cô đào Madona hở gần nửa bộ ngực trông rất hấp dẫn....

Tiếng dép lại lẹp xẹp trở về. Bà cụ cầm trên tay đầy thức ăn. Khuôn mặt vui vẻ, cụ bảo:

- Tôi chỉ tìm thấy được từng này thôị Tôi đem lên tất cho Bác. Ăn đi nhé, xong rồi chúng mình thong thả nói chuyện....

Cụ để xuống bàn 2 cái bánh chưng và vài chiếc bánh ú. Mắt lão ăn mày sáng lên. Nước miếng trong miệng tự động trào rạ... Lão vội cầm lấy chiếc bánh ú ăn lấy, ăn để. Bà cụ ngồi bên cạnh kiên nhẫn chờ đợị Ăn độ một lát, nghe chừng cơn đói đã vơị Lão ăn mày rón rén xin thêm:

- Cụ có nước uống, cho cháu xin một lỵ...
- À.... Phải rồị... Tôi quên khuấy đi mất...!!!

Nói rồi, cụ lại xuống bếp đi lấy nước cho lãọ Sau khi ăn uống no say, cụ bắt đầu gợi chuyện. Ban đầu, lão ăn mày còn e dè. Sau vui chuyện nên ra chừng có vẻ tâm đầu ý hợp lắm. Hỏi ra mới biết họ là người cùng quê, nhưng lão thì di cư vào Nam năm 45, làm ăn cũng khá. Cho đến khi bắc quân "giải phóng" miền nam. Sau vài lần đổi tiền của nhà nước với mục đích bần cùng hoá nhân dân, thì lão trở thành dân bần cùng nhất của hạng bần cùng. Chăng biết làm gì với tuổi già, lão đành phải làm nghề ăn mày vậỵ..

Biết được lão ăn mày là người cùng quệ Rất mừng rỡ và thích thú như gặp được lại người thân, xưa cũ vậỵ Cụ bà cũng cởi hết ruột gan ra kể lể:

- Ôi chao... Bác không biết.... Hồi còn ở ngoài Bắc. Chúng tôi cũng thuộc dân bần cùng, khố đế lắm cơ... Đời sống rất cực khổ Tôi cũng đã từng làm nghề ăn mày đấy chứ. Nhưng khốn một nỗi là ngoài ấy ai cũng nghèo, chẳng có đồng dư nào cho hạng ăn mày cả, nên chúng tôi phải xoay ra đi mót lúa, củ khoai, của sắn dưới ruộng, hoặc đi vớt tôm, tép.... Cực nhọc cả ngày, đôi khi cũng chẳng có được đủ ăn.... (thở dàị..) Hoá ra, bác cũng là người cùng làng đấỷ?? Quý hoá quá... Nếu không vào Nam sớm có lẽ chúng ta đã là bạn thiết rồi đấy!!! Hôm nay, có ít bánh. Tí bác cứ đem tất về cho các cháu sơi nhé...

Mặt lão ăn mày tươi hẳn lên. Bắc chước cụ bà, lão cũng giở giọng Bắc kỳ (nhưng đã pha Nam):

- Quý hoá quá !!! (nhấp nhổm). Thôi cũng đã trễ, cụ cho cháu xin về, và đem mấy chiếc bánh về làm quà cho các cháu nhé???

Hơi thất vọng, bà cụ nài nỉ:

- Ấỵ... Sao lại vội vềthế??? Ở lại chơi tí đã.... Chuyện chưa xong mà...!!!

Nói xong, cụ bà nhìn vào khuôn mặt nhăn nheo của lão ăn mày, tâm cụ nhuốm lên một niềm thương cảm sâu xạ... Cụ muốn cho lão một ít tiền hay bất cứ gì để cho lão bớt khổ. Khốn nỗi, cụ chẳng bao giờ có tiền trong túị... Các con có bao giờ đưa cụ tiền để làm gì, vì thức gì trong nhà cũng có. Cụ nhìn quanh nhà, định kiếm một vật gì có giá trị đem biếu lão ăn mày... Nhưng vật gì cũng gồ ghề, đồ sộ cả, cho lão cụ lại sợ bị lôi thôi với thằng con....

Cụ còn đang ngẫm nghĩ, tìm cách giúp lãọ Trong khi lão ăn mày cứ nhấp nha, nhấp nhổm đòi về, mắt lão chỉ dán chặt vào trong mấy chiếc bánh chưng và bánh ú cụ vừa bưng lên. Nhưng cụ bà vẫn chưa cho thế là đủ, lòng cụ nhớ lại những ngày cùng khổ ngoài Bắc mà thương bạn đứt ruột... Chẳng hiểu con bà sao giời thương, vào Nam, làm ăn gì mà khấm khá, cụ mới có được một đời sống đầy đủ thế nàỵ. Cụ muốn chia sẻ bớt niềm vui sướng của mình cho "người bạn thiết" mới quen.... Tần ngần, nắm lấy bàn tay nhăn nheo của bạn, nhìn sâu vào đôi mắt mờ đục của bạn. Rồi như có một quyết định loé lên, một điều gì thoáng qua trong đầụ Khuôn mặt hớn hở, cụ bà bóp khẽ bàn tay nhăn nheo của bạn tha thiết bảo:

- Bác ngồi đây chơi một tẹo nhé... (nhấn mạnh). Nhớ chờ tôi về.... Tôi sẽ đi kiếm tiền cho Bác mua gạọ....

Lão ăn mày vẫn chưa biết chuyện gì. Trong lòng, chỉ muốn từ giã bà cụ tốt bụng rồi đem mấy chiếc bánh về làm quà cho các cháụ Tưởng tượng khuôn mặt hớn hở của chúng lão bỗng rộn lên một niềm vuị... Định từ chối phứt để rời đây cho sớm. Nhưng chưa kịp nói gì, thì cụ bà đã lúp xúp đi thẳng ra cổng...

Ngồi lại một mình, lão sốt ruột chẳng biết tính saọ Nhìn quanh quẩn. Muốn lên tiếng gọi mà chẳng biết gọi aị Sự sợ hãi cứ ùn ùn trở về tăng theo cấp số nhân. Sợ rằng, lỡ có người nào về thấy lão trong nhà một mình thì có lẽ sẽ lôi thôi tọ... Nhiều khi còn phải ngồi tù nữa là đằng khác... Nghĩ đến đó, lão toát cả mồ hôị Không còn do dự gì nữa, lão quyết định đứng phắt dậy, quơ mấy cái bánh, túm hết vào vạt áo rồi thoát ra cửạ...

Đi được mươi bước đường thì thấy cô con gái của gã công an mặt hớt hơ, hớt hải, lao ào vào trong nhà như một cơn lốc, rống cổ kêu lớn:

- Mẹ ơị..... mẹ ơiiiiiiiiiiiiiị... Bà Nội đang ở ngoài đường làm ăn mày kìaaaaaaaaaaạ...!!!
2089




- Tôi mới gặp một chuyện kinh khủng. Hôm qua, cô thư ký đã mời tôi đến nhà cô ấy để ăn mừng sinh nhật của tôi...
- Chuyện lãng mạn đây!
- Cô ấy đã mời tôi uống Martini, nghe nhạc nhẹ, rồi nói: "Em sẽ dành cho anh một chuyện bất ngờ. Em vào phòng ngủ và 5 phút sau anh hãy vào theo. Cấm vào sớm đấy nhé!".
- Một kịch bản sex?
- Khi tôi bước vào... phòng tối om. Bật điện lên thì...
- Cực kỳ ngoạn mục chứ?
- Không phải với tôi. Nấp trong đó là cả đám nhân viên của tôi với nến, hoa, bánh gatô cùng bài hát mừng sinh nhật chết tiệt.
- Ôi, có lẽ anh bị cụt hứng?
- So với điều tôi cảm nhận lúc đó thì cụt hứng chưa là gì!
- !?
- Bởi lúc đó trên người tôi... không còn mảnh vải nào.
2324




Một cô gái điếm đi kiểm tra sức khoẻ thường lệ.
- Có triệu chứng xấu nào không?
- bác sĩ hỏi.
- Hmm... cách đây không lâu tôi bị đứt tay, mãi mà không cầm máu. Ông có nghĩ rằng tôi bị chứng máu loãng không?
- Chứng khó đông máu thường xảy ra ở đàn ông, nhưng cũng có khả năng xảy ra với phụ nữ. Hãy nói xem cô bị mất bao nhiêu trong những "ngày ấy"? Sau khi nhẩm tính, cô gái đáp:
- Khoảng bảy hay tám trăm đôla gì đó.

2440




Trong lúc xưng tội, cô gái nghiêng sát vào tấm lưới và nói:
- Xin cha hãy tha cho con tội tự đắc, vì hằng ngày, con đều soi gương và tự nhủ rằng mình thật xinh đẹp. Cha nghiêng mình về phía tấm lưới để quan sát kỹ cô gái, rồi nói:
- Cha cho con biết một tin vui: Đây không phải là hành vi phạm tội, mà chỉ là một sự nhầm lẫn.
1714




Ba SV ngồi quán cóc tán chuyện:

- Anh mình là nha sĩ, chỉ trong 10 phút cắm được 10 cái răng giả!

- Sao bằng chú tớ, ngần ấy phút cắm được 20 cái răng bừa!

- Nhằm nhò gì! Bác tớ có mấy phút cắm được những 40 cái răng nơm!

Chủ quán nghe vậy liền giơ cao quyển sổ nợ lên nói:

- Ôi dào, phải nói đâu xa, thằng D. cùng lớp với các cậu đấy, chỉ trong 10 ngày mà "cắm" quán tôi đến 40 lần!
1541




Ta trót dại để hồn mình ngỏ cửa
Nắng rơi vào làm rụng nửa mùa đông
Nửa đông kia tan loãng với mây hồng
Bởi xuân đến ấm hương tình rộn rã

Em đã đến như loài chim rất lạ
Tắm hồn ta bằng giọng hót trong veo
Kể đi em những kỷ niệm rong rêu
Cho ta hiểu tình yêu mình rất thật

Ta vẫn ngỡ thiên đường xưa đã mất
Chẳng bao giờ cây hạnh phúc trổ bông
Bởi tâm hồn còn khoảng trống mênh mông
Giữa mộng thực ... luôn luôn còn khoảng cách

Nhưng em đến với tâm hồn trinh bạch
Cánh chim hồng réo rắt khúc tình ca
Chốn hoang tàn bỗng kết nhụy đơm hoa
Vùng cát bỏng bỗng dưng thành đất hứa

Ta trót dại để hồn mình ngỏ cửa
Trót mưu toan xây nửa cánh thiên đường
Mộng tan rồi còn một thú đau thương
Ta vẫn biết tên em là Ảo Vọng!
998




Có anh học trò thi đậu ông đồ ở đâu tới xứ chỗ ông huyện nhậm để dạy học, mà hay làm ra vẻ ông đồ lắm, đờn địch chơi bời phong lưu, ông huyện không ưa mới làm một bài thơ biếm chơi rằng:
Tú tài đỗ những khoa mô?
Làm tích trong nhà mặt tỉnh khô.
Con trẻ ngất ngơ kêu cậu cống,
Mụ già nhóc nhách gọi cha đồ.
Ngày dài đờn phím nghe inh ỏi,
Buổi vắng thơ ngâm tiếng ầm ồ.
Ai khiến tới đây làm bậy bạ?
Khen cho phổi lớn quá mơ hồ.
Ông đồ nghe được thì bộ (hoạ) lại như vầy:
Biển rộng mênh mông dễ cạn khô.
Tuy chửa vẻ vang quyền cậu cống,
Song đà tỏ rõ mặt ông đồ.
Nhờ chút ơn Nghiêu nhuần phơi phới,
Sá chí muôn Chích sủa ồ ồ.
Căm loài thạc thử lòng tham cha,
Ðố khoét cho tao lúa hết bồ.460




Trong giờ học "Giải phẫu sinh lý người", một nữ sinh nọ mất trật tự nhiều lần. Ông giáo đã nhắc nhở nhưng không được, tức quá bèn quát:
- Này em kia, tôi sẽ đuổi ra khỏi lớp nếu em không trả lời được câu hỏi sau đây: "Bộ phận nào trong cơ thể người lúc bé nhất và lúc to nhất có thể tích gấp bẩy lần". Cô học trò suy nghĩ rồi đỏ mặt ấp úng không trả lời, chỉ cười "khi... khi"
- Sao không trả lời đi còn cười gì?
- "khi... khi"
- ...!!!
- "khi... khi"
- Thôi đủ rồi! Em hãy ra khỏi lớp ngay vì không thuộc bài. Hãy nghe đây: "Đó là phổi, khi ta hít vào và thở ra thể tích chênh nhau gấp bẩy lần. Còn cái "khi khi" của cô chỉ có ba lần thôi"!
2107




Trong một chung cư nọ, ông lão sống ở tầng dưới còn cậu thanh niên ở tầng trên. Cứ 11 giờ đêm ông lại thức giấc vì chàng trai đi chơi về, tháo giày ném rầm rầm xuống sàn. Ông già gặp chàng trai và nói:

- Cháu ơi, nếu về khuya thì cháu làm ơn tháo giày đặt xuống sàn, đừng vứt mạnh làm ông giật mình mất ngủ.

Cậu thanh niên biết lỗi, vâng dạ rối rít. Khuya hôm sau, theo thói quen cậu ta lại tháo chiếc giày thứ nhất vứt đánh rầm xuống sàn nhà. Chợt nhớ ra lời dặn của ông già, chiếc kia cậu vội nhẹ nhàng đặt cạnh chân giường.

Khá lâu sau, cậu thanh niên giật mình thấy ông lão từ dưới gác mò lên, khẩn khoản:

- Cháu ơi, cháu làm ơn vứt nốt chiếc giày còn lại xuống đi để ông còn bắt đầu ngủ.1991




Valentine dành cho người độc thân


Bạn còn single và đang thấy chạnh lòng trước Valentine's day...Hãy đọc bài này, để thấy rằng, chưa có người yêu, thì Valentine's day cũng không hoàn toàn vô nghĩa


1. Hãy tha thứ cho chính mình


Tất cả sai lầm và cảm giác nuối tiếc của bạn đều là những chuyện của quá khứ. Đã đến lúc phải có cái nhìn mới mẻ về bản thân và cuộc sống. Một chương mới của cuộc sống đang chờ bạn trước mắt. Bạn còn chần chờ gì nữa? Hãy mau lật trang.


2. Cô đơn cũng là một cơ hội


Đừng vội mặc cảm. Thời gian cô đơn là cơ hội quý giá cho bạn đó. Hãy sử dụng thời gian này để kiếm tìm"một nửa" của mình.


3. Chấp nhận chính mình


Bạn không cần phải thay đổi mình để tìm kiếm tình yêu. Bạn sẽ có được người yêu đích thực, bất kể bạn có là người thế nào đi chăng nữa. Hãy nhìn vào những người giống mình và hãy nghĩ rằng mình cũng như họ. Mặc cảm sẽ tan biến.


4. Thoát ra khỏi vỏ bọc


Hãy là bạn chứ đừng lo nghĩ về cân nặng quá cỡ, tình trạng ly dị, cái đầu hói, bệnh tật hay tuổi tác. Không cần "thanh minh" về ngoại hình của mình. Tinh thần, tính cách sẽ quyết định con người của bạn. Hãy nhìn ra điều đó và người khác cũng sẽ làm vậy.


5. Tìm kiếm tình bạn khi yêu


Động viên, chấp nhận và quan tâm tới những phẩm chất của đối phương. Nhận thức ra tình bạn và sự lãng mạn cần tồn tại song song để tạo nên một nền tảng trên đó mối quan hệ có thể duy trì lâu dài.


6. Hãy kiên nhẫn chờ đợi


Đừng vì sự cô đơn mà làm đảo lộn cuộc sống của bạn. Bạn có thể tìm hiểu nhiều người và đừng vội quyết định sớm. Hãy kiên nhẫn, bạn sẽ tìm được người ưng ý nhất.


7. Đừng quá để ý đến suy nghĩ của người khác


Đừng quá lo lắng về việc người khác sẽ nghĩ gì về bạn. Đừng ngồi chờ người khác mang lại hạnh phúc cho bạn. Hãy tự tin và hạnh phúc sẽ tìm đến với bạn.


8. Luyện khiếu hài hước


Làm cho người khác cười là một cách gây cảm tình rất hiệu quả. Phần đông những người độc thân đều cho rằng khiếu hài hước là yêu cầu hàng đầu của mình trong những cuộc hẹn. "Hãy mỉm cười với cuộc đời và cuộc đời sẽ mỉm cười lại với bạn"-một nhà hiền triết đã nói như vậy đấy.


9. Thể hiện sự quan tâm chân thành với đối phương


Một trong những điều dễ thương nhất là có ai đó luôn quan tâm đến bạn. Vậy bạn cũng học cách lắng nghe và quan tâm đến họ. Hãy nhớ những gì mà họ đã nói với bạn và đừng bao giờ lỡ hẹn. Lối quan tâm này hiệu quả hơn cả những món quà đắt tiền hay những lời tâng bốc xu nịnh đấy.


10. Loại bỏ cách nhìn bi quan


Đọc báo mà xem, bạn sẽ thấy hạnh phúc đâu cứ phải việc có một hình thức ưa nhìn, giàu có và nổi tiếng. Nồi nào sẽ có vung nấy. Những người đàn ông ở tuổi tứ tuần, lùn, hói vẫn lấy được vợ đấy thôi. Hãy vui sống và cuộc sống của bạn sẽ tràn đầy tình yêu.


11. An ủi người khác


Khi chuyện tình cảm bạn đổ vỡ, bạn sẽ thấy cần có thời gian để hàn gắn vết thương hoặc không muốn dính đến chuyện yêu đương nữa. Thay vì để người khác động viên, bạn hãy tìm đến những người cùng cảh ngộ và...an ủi động viên họ. Tâm lý học đã chứng minh khi đó tức là bạn đang tự động viên chính mình. Bạn sẽ thấy tự tin hơn và cảm giác cô đơn chán chường sẽ nhanh chóng qua đi

524




Vợ đi thăm chồng đang bị giam giữ trong tù.

- Anh yêu - Cô ta nói - Ở nhà chợt nhớ ra rằng thứ bảy vừa rồi là đúng 1 năm anh bị bắt giam. Để kỷ niệm cái ngày đáng ghi nhớ ấy, cả nhà đã tổ chức một kỳ nghỉ dã ngoại cuối tuần rất rôm rả...



o O o


Sau khi kiểm tra bài buổi tối cho con xong, bà Barbara hỏi cô con gái 5 tuổi tại sao hôm nay bài chính tả của con viết không ngay ngắn như mọi ngày.

Cô con gái giải thích:

- Con đang thử một loại phông chữ mới mà!



o O o


Ông bố bắt gặp cô con gái nổi tiếng ngoan ngoãn đang hút thuốc.

- Ôi Chúa ơi! Mày hút thuốc từ khi nào?

- Từ khi con quan hệ lần đầu tiên!

- Cái gì? Mày đã từng quan hệ? Chuyện xấu xa đó xảy ra khi nào?

- Con cũng không nhớ. Hôm đó con say mèm.2027


Powered by Blogger.