- Im đi, đừng nói nữa

- Mẹ!

- Đã nói là im ngay, không được nói thêm một câu nào nữa, đừng nói gì thêm nữa, đừng nhắc đến cái tên đó nữa, mẹ không muốn nghe, đi ra đi .

- Nhưng mẹ phải nghe con nói, mẹ bình tĩnh lại đi ...

- Đi ra ngay, đã nói là đi ra

- Em, em bình tĩnh lại đi, em nghe anh nói ...

- Cả anh nữa, anh đi ra đi, đừng nói gì thêm nữa, tôi không muốn nghe, mọi người cố tình làm tôi đau, cố tình làm tôi khốn khổ . Đi ra ... đi ra ngay, đừng bao giờ nhắc tên đó với tôi, tôi không muốn nghe nữa, muộn rồi, tất cả muộn rồi .

- Nhưng em ...

- Không nhưng gì nữa ... nếu biết cuộc đời tôi ngày hôm nay sẽ như vậy, xưa kia tôi sẽ chẳng lấy anh, vì chính anh đã tạo nên cái khốn khổ của tôi ngày hôm nay ... mọi người đã phản bội tôi, anh phản bội tôi, tụi nó phản bội tôi ... Tôi trao đi tất cả, tôi trao đi tuổi xuân tôi, tôi trao đi xương thịt máu huyết tôi, cả cuộc đời của tôi ... nhưng ngược lại tôi được những gì ? còn lại gì cho tôi ? tôi chỉ còn lại cái đau mà mọi người cố tình đem đến cho tôi ... Nói thật, có lúc tôi không muốn sống nữa, có nhiều lúc tôi muốn đi tìm cái chết để bắt mọi người phải hối hận, dày vò vì đã làm tôi khổ, làm tôi đau ... Nhưng!...tôi không làm được điều đó, có lẽ vì tôi hèn, hay có lẽ vì tôi không muốn các con tôi hối hận, nên trái tim tôi cứ rỉ máu theo ngày tháng cho dù tôi muốn anh phải sống trong dày vò để xám hối cả cuộc đời còn lại của anh . Anh đi ra đi, anh đừng nói gì thêm nữa, tôi đau lắm rồi, tim tôi đau lắm anh có biết không ? tôi không thở được nữa ... tất cả hãy ra ngoài đi, hãy để tôi yên, hãy cho tôi một tý không khí để tôi thở, để tôi sống tiếp cho mọi người dày vò tôi ...

Chờ mọi người đi ra, Tím uể oải đứng lên khép cửa phòng rồi trở lại giường, căn phòng chợt rộng thênh thang, cái quạt trần đứng im như đang chịu tang nỗi đau ngút ngàn trong Tím . Tím nằm úp xuống giường, nước mắt lại ràn rụa xuống mặt, xuống gối ... nếu biết thế, ừ, nếu biết thế tôi sẽ chẳng lấy anh, tôi đã chẳng tội nghiệp anh để ngày hôm nay không ai tội nghiệp tôi, anh đến trong lúc tôi cô đơn, trong lúc tôi vừa hẫng hụt bởi một mất mát thật lớn vừa xảy ra, anh đến để lấp đầy khoảng trống trong tôi, để ngày nay tôi phải trả một giá quá đắt cho nỗi đau tôi ... Không! tôi không giận anh, tôi chỉ giận tôi, tôi chỉ hận chính tôi, hận những gì đã vuột khỏi bàn tay bé nhỏ của tôi ngày ấy để tất cả được gói ghém trong 2 chữ "định mệnh" cho dù ngày xưa ba tôi đã cản ngăn, ba tôi đã tiên đoán và bảo định mệnh hay không là do chính tôi tạo nên . Vâng, chính tôi đã tạo nên cái định mệnh oái oăm khốn khổ này .

Nó, phải, chính nó đã làm tôi đau, cái đau không lối thoát, cái đau hơn bất cứ cái đau nào, nó làm tim tôi chảy máu, nó làm xác thân tôi mỏi mòn tàn tạ . Làm 2 lá phổi trong tôi co thắt lại ... tôi yêu nó, tôi thương nó với tất cả máu nóng trong tôi, với tất cả linh hồn tôi . Nhưng không còn, tất cả không còn nữa, nó không còn là của riêng tôi nữa . Mọi người đã phản bội tôi như anh đã phản bội tôi ... tôi còn lại gì ngoài những kỷ niệm, ngoài căn phòng đầy ắp kỷ niệm với chiếc đàn piano nằm hờ hững bên trên tủ là chiếc kèn trumpet . Tất cả là của tôi, vâng của tôi, không ai có quyền mang đi và tước đoạt .


Tím bước ra khoá cửa phòng lại, mọi người như còn đang say ngủ, con chó con cứ quyện lấy chân như không muốn rời xa . Tím cúi xuống ôm con chó vào lòng, nước mắt lại từ từ rơi xuống má, Tím nhủ thầm, chỉ có con chó là còn thương yêu quyến luyến đến Tím mà thôi, Tím cúi hôn con chó rồi đẩy nó vào trong phòng khách bước vội ra cửa, con chó quýnh quáng sủa vang, 2 chân cào lên của như muốn giữ Tím lại .

Bãi biển vắng lặng, thanh tịnh của một sáng thật sớm, những con chim biển chưa thức dậy . Mặt trời vẫn say ngủ, Tím tháo giầy cầm mỗi tay một chiếc thẫn thờ đi trên bãi biển với những bước chân cô độc, cô độc vô cùng ...Tím đi đến tận cuối bãi là nơi giáp mí của ngọn núi cao với những đợt sóng đang đánh mạnh vào chân núi . Tím đứng dựa vào một tảng đá to nhìn ra khơi, mặc cho bọt nước bắn tung toé lên người . Tâm trí Tím như đông cứng lại, tất cả như mơ hồ, lãng đãng, nàng không còn thấy gì ngoài một vùng biển xanh trước mặt còn đang dày đặc sương mù ... ngoài xa thật xa, ngọn hải đăng từ từ ló dạng .

Nắng đang lên, biển ngoài khơi lấp lánh ánh mặt trời, tiếng chiêm chiếp của những con hải âu vừa gọi đàn . Bãi biển bắt đầu nhộn nhịp ... Tím lặng lẽ trở lại chỗ đậu xe, vẫn chiếc xe quen thuộc, vẫn tiếng hát Tuấn Ngọc nghe day dứt như những vết cứa trên da thịt, cào cấu nỗi đau ... Tím phóng xe đi tới, hình như quên con đường phía sau, nước mắt lại rơi, rơi xuống má, Tím muốn rẽ vào một chỗ nào thanh vắng để được hét lên cho vỡ vụn tất cả đang đè nặng trong lồng ngực . Bỗng một chiếc xe từ một khúc quanh vừa phóng ra, Tím giật mình ...


- Mẹ, mẹ ơi!

- Em, em tỉnh lại đi!

Tím mơ màng thấy mình vừa lách ra khỏi một cánh cửa thật nặng nề, thấy mình như nhẹ nhàng hơn . Tím chợt nghe có tiếng đàn dương cầm, có cả tiếng kèn trumpet réo rắt ở một note nhạc cao trong đêm thật bình an ... Tím thấy mình đang bay bổng theo giòng nhạc ... hình như có tiếng gọi, có tiếng khóc, có tiếng rên rỉ ...

- Mẹ ơi !

- Em ơi !

Nhưng sao xa lạ ... hình như không quen thuộc .



Nguyenthitehat

1630




Tạo một nghiệp nhân gì, dù lâu đến trăm ngàn kiếp cũng không mất, hễ đủ nhân duyên rồi, thì mình phải chịu quả báo.

Thuở xưa ở Ấn Ðộ có một ông vua tên là A Dục trị dân rất công bình. Hồi còn trẻ, tính Ngài hay giận dữ nhưng dần dần Ngài trở nên hiền từ dịa dàng. Nhờ gương sáng của Ngài, nhờ huấn dụ đưa ra, Ngài dạy cho dân tính nhã nhặn đối với mọi người và lòng bác ái đối với kẻ khổ sở. Ngài lập bệnh viện để chữa trị người bệnh, lập công viên để người và vật có chỗ nghĩ ngơi, sai đào giếng để khách bộ hành và vật khỏi bị khát nước, sai trồng hai bên đường những cây ăn quả và cây để làm thuốc.

Người con đầu tiên của Ngài có cặp mắt đẹp hiền từ như chim "Câu Na La". Vì thế người ta gọi chàng là Câu Na La. Ðức vua rất đổi yêu mến, Hoàng hậu Liên Hoa là mẹ của Thái tử.

Hoàng hậu mất sớm. Nhưng Thái tử rất được vua cha yêu dấu và tin dùng. Lòng từ ái, tính dịu dàng và khiêm nhượng của Ngài làm nhân dân rất yêu mến và kính trọng. Vợ Ngài rất dịa dàng, bao giờ cũng làm vừa lòng Ngài, tên nàng là Ma Ða Vi.

Hoàng hậu mất, vua A Dục lấy một người vợ kiêu căng và độc ác tên là Xích Di. Sau khi nàng sanh được một con, nàng ước ao nó sẽ được nối ngôi thay chân Câu Na La, và tuy không để lộ ra một cử chỉ gì, lòng nàng rất ghét người con ghẻ.

Nhân khi vua mắc bệnh nặng, các thấy thuốc đành bó tay, nàng Xích Di tìm cách chữa khỏi, vua tỏ ý muốn tạ ơn nàng, nàng xin vua cho con nàng được nối ngôi. Thật éo le cho vua A Dục. Ngài rất làm buồn rầu vì không thể chiều lòng ân nhân, và Ngài nhắc lại lời hứa với chánh hậu lúc lâm chung là chỉ truyền ngôi cho Thái tử Câu Na La mà thôi. Ngài nói: "Ta có thể bỏ ngôi báu chứ không thể phụ lời hứa được".

Thấy chuyện không lành, Xích Di xin vua cầm quyền chánh một ngày mà nàng sẽ định sau. Vua nghe lời, và nàng định nhân dịp ấy mà làm những việc ghê gớm.

Trong nước có một thành gọi là Ðắc Xô Thi La nổi lên chống lại các quan cai trị của nhà vua. Chính hoàng hậu Xích Di cũng dính vào việc ấy. Thật thế, trước hết nàng cho các quan tiền rồi bảo lấy thuế dân thành ấy thật nặng, sau xúi dân nổi lên làm loạn. Hoàng hậu xúi dân nên yêu cầu vua cho Thái tử Câu Na La ra cai trị thành ấy, lấy cớ rằng chỉ có Thái tử là công bình mới đẹp loạn được. Sáng hôm sau các đại biểu thành Ðắc Xô Thi La đến để yêu cầu việc ấy, Xích Di tâu vua cho được tự tiện dùng ấn của Ngài, là cái ấn dùng để niêm phong những sứ mệnh gởi đi. Thế tức là nàng nắm được quyền hành trong ngày ấy.

Rồi các đại biểu, Hoàng hậu tán thành lời yêu cầu của họ, tâu vua rằng chỉ có Hoàng tử được dân khâm phục và vì thế đưa dân đến chỗ bình an mà không có cuộc bạo động vì. Vua nghe lấy làm bối rối, vì Ngài nghi Hoàng hậu có manh tâm.

Có gì nguy hiểm bằng sai Thái tử đến một thành phiến loạn.

Thấy vua lo âu, Hoàng hậu giả vờ đau đớn nói rằng: "Nếu nhà vua còn nghi ngờ lòng nàng thì từ nay nàng không nói gì nữa". Rồi nàng giả bộ giận dỗi trả ấn lại cho vua, vì nàng biết thế nào vua cũng không nỡ thu. Thật thế, vua A Dục trọng lời hứa không dám lấy ấn lại. Thái tử cũng một mực xin đi, Ngài phải bằng lòng. Nhưng muốn chắc chắn Ngài định cho một đội quân đi hộ thân Hoàng tử. Hoàng tử từ chối việc ấy, vì ngài nghĩ muốn tránh sự đổ máu, phải hành động rất mau: Nếu đi với đạo quân thì mất nhiều thì giờ. Ngài lại nói rằng: "Nào phải thấy gươm giáo như rừng, nghe tiếng ngựa hý, voi gầm, tiếng xe, tiếng trống, tiếng kèn, mà yên nhân tâm được đâu".

Vua không nói gì nữa. Thái tử từ giã Ngài, từ giã nàng Ma Ða Vi rồi một mình cỡi ngựa Ma Ðăng La phi đi mau như gió. Chàng có ngờ đâu sau lưng chàng có người kỵ mã phóng nước đại. Ðó là người rất trung thành với Hoàng hậu, đương mang trong mình một sứ mạng có niêm ấn vua kỷ lượng.

Thái tử cưỡi bạch mã đi mau như bay. Hai bên đường làng mạc núi đồi đồng lúa rừng xanh như thụt lui lại. Nhưng cái tên chàng còn đến nhanh hơn, vì nhân gian mong ngài đến lắm. Họ sửa soạn tiếp chàng. Kẻ thì rắc hoa xuống đường, kẻ thì hái quả đến hiến, đâu đâu cũng dậy tiếng hoan hô. Nhân dân xin Thái tử tha tội vì dân chúng không dám nổi lên chống vua, mà chỉ vì bọn tham quan ô lại. Nghe tiếng kêu vang. Ngài lấy làm thương hại tha lỗi mà đi vào thành giữa tiếng nhạc vang lừng. Thái tử đặt lại thuế má chọn người công bình ra trị dân; dân lấy làm mừng rỡ và phái đại biểu về tâu vua tỏ bụng trung thành, và ca tụng Thái tử đã đưa lại sự yên ổn.

Thành Ðắc Xô Thi La đang vui vẻ thì bỗng nhiều người cưỡi ngựa theo Thái tử vừa đến, và giao cho công chức trong thành một cái dụ. Mở ra xem ai nấy sửng sốt sợ hãi vì đạo dụ ra lệnh: "Phải móc mắt Thái tử Câu Na La kẻ thù lợi hại của nhà vua và là kẻ làm nhơ nhuốc nòi giống". Ðạo dụ lại nói rằng khi đã làm hình phạt ấy rồi, không được người dân nào cứu giúp Thái tử và cấm không được nói đến tên Ngài nữa.

Các viên chức không dám cho Thái tử biết đạo dụ vô nhân đạo ấy. Sau một đêm lo ngại, họ nói với nhau rằng: "Nếu ta không tuân lệnh sẽ bị nhiều nguy hiểm. Ðến Hoàng tử là người tốt đối với tất cả thiên hạ mà nhà vua còn bắt tội nữa là chúng ta".

Ngày mai họ dâng đạo dụ lên cho Hoàng tử. Ðọc xong Ngài nói: "Ðây chính là lệnh của nhà vua, vì có niêm ấn rõ ràng, các ngươi cứ thi hành theo lệnh ấy".

Ngài cũng biết rằng vua cha chẳng bao giờ có ra lệnh hành hình con, đó là chỉ do Hoàng hậu, nhưng đã có niêm ấn thì phải tuân theo.

Dân gian được tin sẽ thi hành mệnh lệnh tại một khoảng đất giữa thành phố. Ðến giờ đao phủ được lệnh móc mắt Thái tử, nhưng bọn này chỉ chấp tay cung kính xin chịu: "Chúng tôi không ai đủ can đảm làm việc ấy".

Thái tử tháo chuỗi ngọc mang trên đầu đưa cho đao phủ nói rằng: "Ðây là tiền thưởng cho các ngươi để làm tròn phận sự". Chúng vẫn một mực từ chối. Sau cùng có một người hình thù quái gở, đến xin thay chân bọn đao phủ. Nhưng anh này cũng không có gan dùng tay móc mắt. Anh ta đốt một đống lửa lớn nung một thanh sắt đỏ rồi lại gần Thái tử. Thái tử ngồi tự nhiên để đốt cặp mắt. Cảnh tượng bấy giờ thật là đau đớn đến nổi hằng nghìn người chung quanh đều khóc vang lên.

Hành hình xong, Thái tử một tay chống lên người kia, một tay ra hiệu bảo mọi người chung quanh yên lặng. Thái tử khuyên phải xa Ngài ra không được cứu giúp Ngài và kêu tên Ngài, y như trong đạo lệnh. Họ cúi đầu vừa đi vừa khóc, trong lúc ấy Thái tử nằm phục xuống đất. Nghe nắng dội nóng, Ngài lê đến một chỗ có bóng mát để nghỉ.

Lâu lắm, chung quanh Ngài yên tịnh không một tiếng động, b497




Hai người bạn ngồi nói chuyện với nhau:

- Thế nào, bữa tiệc tối hôm qua ngon chứ?

- Ồ, không được như ý. Nếu món súp nóng như rượu vang, nếu rượu vang lâu đời như con ngỗng quay và nếu con ngỗng béo như bà chủ bữa tiệc thì tuyệt.



o O o


Hai người bạn nói chuyện:

- Ê, cậu chọn giúp tớ hai bài hát để ngày mai hát trong buổi tiệc chiêu đãi nhé.

- Sẵn sàng thôi. Nhưng có lẽ không cần chọn đến hai bài, cậu không có cơ hội hát đến bài thứ hai đâu.

- ?!


Truyện này do bạn Nguyen thi Thanh Thao gởi đến Xitrum.net




o O o


Có một cửa hàng mới khai trương, ở ngoài treo tấm biển: "GIẶT LÀ NHUỘM". Một người đọc được thấy lạ bèn hỏi ông chủ cửa hàng:

- Giặt là giặt, mà nhuộm là nhuộm. Giặt là nhuộm là thế nào?

- Cậu chả hiểu gì hết. Là đây có nghĩa là là đấy! Chứ không phải là là là đâu.

- ???
1975




Ba cổ động viên đang ở trong nhà thờ cầu nguyện cho đội bóng của mình. Người Anh hỏi:
- Chúa ơi! Bao giờ đội Anh mới lại giành được Cúp Thế giới?
- 5 năm nữa
- Chúa trả lời.
- Nhưng lúc đó thì tôi chết rồi. Người Thái hỏi:
- Chúa ơi, khi nào thì đội Thái Lan được dự vòng chung kết Cúp Thế giới?
- 10 năm nữa
- người phán.
- Thế thì lúc đó tôi cũng đã chết rồi. Đến lượt người Việt Nam hỏi:
- Chúa ơi! Bao giờ thì Việt Nam vô địch châu Á? Chúa buồn rầu nói:
- Lúc đó thì tôi cũng đã chết rồi.
2385




Một đạo diễn Mỹ cho quay một phim trinh thám. Đạo diễn đã mệt nhưng vẫn cố gắng làm việc, ông nói với diễn viên đóng vai chính:

"Anh phải nhảy từ ngôi nhà này xuống đường".

Diễn viên đứng trên tầng lầu nhìn xuống, nhăn mặt nói:

"Làm sao nhảy được, cao những ba tầng sẽ gãy cổ mất".

Đạo diễn động viên:

"Điều đó chẳng sao cả, cảnh này là cảnh cuối cùng mà".

920




Một bà Chúa có nhan sắc mà tính kiêu ngạo, đi ra chơi phố phường thấy ai trái ý là sai lính bắt đánh liền.

Quỳnh lững thững đi chơi, gặp kiệu Chúa. Gần đấy có cái ao bèo. Quỳnh vội vàng chạy xuống cầu ao đứng đá nước chơi.
Chúa biết Quỳnh, thấy chơi lẩn thẩn như thế mới hỏi:
- Ông làm gì đó?
Quỳnh ngẩng lên thưa:
- Tôi ở nhà buồn quá, ra ao đá bèo chơi!
Chúa đỏ mặt tía tai, bỏ đi.
2634




Cô giáo đang hướng dẫn các em tập viết, bỗng dừng lại bên bàn một học sinh và nhắc nhở:

- Cần phải chú ý, em đã bỏ rơi mất một chữ rồi.

Nghe vậy, em học sinh vội chui ngay xuống gầm bàn tìm kiếm. Một lúc sau, cậu bé lồm cồm bò ra và nói:

- Thưa cô, không rơi đâu ạ. Em đã tìm mãi mà có thấy một chữ nào đâu.1169




Một cái xe chao đảo chạy tới, viên cảnh sát giao thông ra hiệu cho xe dừng lại, lè nhè hỏi:
- Ông uống rồi hả?
- Không một giọt!
- Thế thì thở vào đây
- viên cảnh sát chìa ống thử cồn ra... Không có phản ứng. Thày đội nghĩ thầm: "Mình nhầm hay dung dịch thử bị hỏng?". Sau đó, tự mình thổi vào ống nghiệm và lẩm bẩm:
- Không, vẫn tốt... Có lẽ xe hắn chao đảo là do mặt đường thôi!
2163




Nhà văn Mỹ đến nói chuyện tại một trường đại học ở Nhật, thông qua người phiên dịch. Ông kể liền mạch một câu chuyện vui khá dài rồi dừng lại để anh thông ngôn làm việc. Diễn giả rất ngạc nhiên trước việc anh ta chỉ nói có vài câu mà tất cả sinh viên đều cười ồ lên. Lúc kết thúc bài nói, nhà văn cảm ơn anh chàng kia vì đã dịch rất giỏi. Ông hỏi:
- Làm thế nào mà chỉ vài lời thôi anh đã chuyển cả một chuyện cười dài như vậy sang tiếng Nhật?
- Tôi không thuật lại câu chuyện mà chỉ nói với họ là ngài vừa kể một câu chuyện cười, đề nghị cả hội trường cười to lên.

2110




Thế giới tổ chức một cuộc thi.
Các nước sẽ cử ra đại diện làm một điều kinh dị nhất, khủng khiếp nhất sẽ là người chiến thắng.
Sau nhiều vòng cam go thử thách có 3 nước : Nhật, Mỹ và Việt Nam vào vòng chung kết...
Tại vòng chung kết, Nhật lấy kiếm mổ 1 nhát vào bụng lòi phèo, mọi người vỗ tay, ban giám khảo cho 8 đ
Đến lượt người Mỹ, thò tay vào miệng móc ra cái bao tử, khán giả vỗ tay rần rần, ban giám khảo cho 9 đ.
Tới phiên VietNam ...vác 1 trái bom thiệt bự và 1 cái cưa vào ngồi cưa trước ban giám khảo. ret.ret..ret...ret.... ban giám khảo cùng khán giả quăng 10 điểm chạy mất dép...........
1551





Nàng xinh đẹp, tốt bụng, giàu nữ tính. Đám con trai luôn vây quanh nàng, còn tôi thì say sưa quan sát cái cung cách nàng khéo léo đẩy từng chàng ra một khoảng cách mà có lẽ nàng cho là tạm đủ.
Tôi còn nhớ in ngày đầu nàng về nhận công tác. Nàng như ngọn gió lành đến với văn phòng buồn tẻ, cằn cỗi của năm gã đực rựa chúng tôi. Nàng lập tức bắt tay vào quét dọn; sắp xếp lại mọi thứ rồi kiếm đâu về một bó hoa vi-ô-lét cắm vào bình, đứng ra xa ngắm nghía xuýt xoa:
- Các anh nhìn xem, màu hoa hợp với phòng đấy chứ!
- ừ, màu hoa đẹp thật, cứ rực lên như là màu... máu ấy! - Tôi lạnh te đáp.
- Ơ!!! Máu... của anh màu tím?!
- Không, ấy là tôi nói màu máu của... bạch tuộc!
Cả sáu chúng tôi cùng cười vui vẻ.
Chắc vì tôi hơn tuổi nên luôn được nàng nghe lời và quan tâm. Có lần nàng bảo:
- Trai phòng mình, chỉ mỗi anh Trúc "già" là vẫn còn... không vậy mà dáng đi thì khật khừ, nét mặt càu cạu, ăn nói nói cắn cảu... có mà... ma nó thèm lấy...
- Mai nó thèm lấy hả? - tôi tỉnh bơ - (nàng tên Mai).
Hôm phòng tôi được tặng cái gương, nàng thích thú ra mặt, cứ ngắm nghía mãi. Một ý nghĩ chợt đến, tôi trêu nàng:
- Soi vừa vừa thôi, cô không sợ xấu à?
- Sợ xấu! - nàng tròn xoe đôi mắt hiếu kỳ hướng về tôi.
- Đàn ông chúng tôi khi soi gương chỉ cốt để xem đã hoàn chỉnh chưa còn đàn bà thì... Ôi, những mụn chứng cá chết tiệt, đôi môi nhợt nhạt quá, cặp mắt vô hồn... đâm ra sợ...
- Em vẫn cứ soi hết cả phần của các anh đấy!
- Thì ai cấm, cô cứ nhìn kỹ vào gương mặt đi xem có phải gò má cô bắt đầu sạm hơn không? Những nếp nhăn ở đuôi mắt vừa mọc ra hay sao, mà hình như có cả... ria mép nữa kìa... - tôi tửng tưng nhát gừng. Nàng suýt bật khóc.
Gần Tết, nàng nhắc tôi:
- Năm hết Tết đến rồi, sao anh không cắt tóc đi? Cứ để dài ngoằng, rối bù như tổ quạ...
- Chẳng biết tóc ai dài hơn mà lại xui dại người ta cắt tóc chứ! - Tôi cướp lời nàng xong khoan khoái thưởng cho mình một hơi thuốc rồi nhả ra thành những vòng tròn khói ngộ nghĩnh.
- Cứ điếu nối điếu thế! Người ta nói, mỗi điếu thuốc giảm mất....
- Người ta nói bậy đấy - tôi lập tức chặn đứng bài giảng của nàng. - Đã gọi là "thuốc" thì chẳng bổ dương cũng bổ âm.
- Nhưng em không chịu nổi mùi khói thuốc của anh!
- ấy thế nên cô mới gày nhom nhem như con cá mắm thế kia chứ, cô hãy nghe tôi, hút thuốc đi cho nó... bụ bẫm lên một chút mà... lấy chồng!
Thời gian lặng lẽ trôi, chúng tôi vẫn cứ triền miên trong những cuộc tranh luận về mọi chủ đề như thế. Tôi rất thích chọc tức nàng. Thường thì tôi chẳng mấy quan tâm đến nội dung nhưng lại tỏ ra quyết chiến quyết thắng để hòng được thưởng thức cái lắc đầu chán nản khi nàng "chào thua" vì chẳng còn gì có thể nói được nữa với tôi.
Dạo này, có một cậu con trai bảnh choẹ hay đến đón nàng sau giờ làm việc. Trông cái điệu nàng nói năng, cư xử với chàng ta ra chiều thật thân mật lắm.
Tôi soi gương nhiều hơn và xót xa nhận thấy những nếp nhăn hằn sớm và những sợi tóc vội bạc...
Một chiều thứ bảy, khi thu dọn sổ sách trước lúc ra về, tìm thấy tờ giấy nháp của tôi, nàng nói như reo:
- Kiến trúc sư còn làm thơ nữa kia đấy!
- Trả lại cho tôi ngay! - tôi xấu hổ gắt gỏng.
Nàng chẳng những đã không trả mà lại xem xong còn gấp cất vào xắc. Đó là một trong nhiều bài thơ tôi viết cho nàng.
Những câu văn ngô nghê cứ chất chồng một chỗ và tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ chúng đến đúng địa chỉ. Nguyên văn:
"Mượn"
"Cho anh mượn ánh mắt
Đêm về dõi sao trôi
Cho anh mượn làn môi
Thì thầm cùng sóng vỗ
Trái tim em dễ vỡ
Để anh giúp giữ cho
Khỏi thấp thỏm âu lo
Chợ đường người thèm khát
Tâm hồn em trinh khiết
Cho anh mượn luôn nào
Dành nỗi nhớ nôn nao
Bạn đời ơi đính ước...".
- Chủ nhật trước, em thấy anh đèo một cô xinh như mộng đi trên phố Mơ. ai đấy? - nàng tiếp tục.
- Người yêu chứ còn ai nữa! Dễ cô tưởng tôi ế rồi đây chắc! - tôi vênh váo hả hê (đó là chị họ tôi ở xa, mới về thăm).
- Xe em hỏng... anh đưa giúp em về nhà được không? - Ngập ngừng một lát nàng ấp úng.
- Mai thông cảm, chiều nay tôi trót hẹn với cô ấy rồi - ngay lập tức tôi ngạc nhiên trước vẻ đắc thắng ráo hoảnh của chính mình.
o0o
Không! Tôi không yêu nàng! Chắc chắn là như vậy! Tôi không nhớ rõ vì sao, bằng cách nào mà chúng tôi lại ở bên nhau gần gặn đến thế trong cái đêm trăng muộn huyền ảo ấy. Tôi đã đắm đuối dâng cho nàng tất cả tâm hồn nghèo nàn của tôi với một đam mê kỳ lạ chưa từng có trong tôi. Và điều dại dột nhất đã xảy ra: Tôi nghẹn ngào thưa thốt: "Anh yêu em!".Vẳng bên tai tôi, giọng nàng thổn thức như vọng lại từ một thế giới xa xôi nào: "Em đã chờ đợi giây phút này bao lâu nay, em yêu anh!". Rồi nàng hôn tôi...
Khi tỉnh cơn mê, tôi bàng hoàng nhớ lại tôi đã nói với nàng: "Anh yêu em!". Tại sao tôi lại dối trá, tôi có yêu nàng đâu!? Tôi cách nàng xa quá, xa hơn tất cả đám con trai kia, tôi có quyền gì mà xúc phạm nàng? Thế là tôi tìm cách trốn nàng, cũng trốn tránh đến cùng như khi tranh luận ấy. Tôi biết nàng nhiều lần đến tìm tôi. Nàng ốm, tôi không dám đến thăm. Nàng ốm ngày càng nặng tôi vẫn không dám đến để thú nhận lời nói dối của mình. Nghe người ta nói nàng ốm tương tư! Rồi nàng chết! Tôi đem cả một ôm hoa vi-ô-lét đến đặt trên mộ nàng...
o0o
Ngày đầu đi làm sau đợt nghỉ ốm khá dài, nàng cùng lọ hoa vi-ô-lét trên bàn là người đầu tiên đón tôi.
- Nghe mẹ nói hôm nay anh đi làm... Anh đã khoẻ hẳn chưa! - nàng dịu dàng hỏi thăm và chìa cho tôi tấm thiếp cưới.
- Hôn nhân là kết thúc của tình yêu - theo thói quen tôi mở đầu cuộc tranh luận mới. Không có tiếng trả lời. Tôi cay đắng nghĩ: đúng là hôn nhân của nàng đã kết thúc giấc mộng tình yêu trong tôi. Tim buốt nhói, chừng như tôi ốm lại.
- Anh xem đi chứ - nàng nhắc.
Tôi lướt đôi mắt vô cảm lên tấm thiếp, đúng là tên chàng kia sánh cùng tên... cô bạn thân của nàng. Tôi nhoài về phía gương, choàng ôm xiết lấy nàng...Mãi lâu sau mới nhận thấy bốn gã đực rực kia đang nhăn nhở... soi gương.
275


Powered by Blogger.