Hồi ấy quân Pháp đã sang xâm lược nước ta. Nhiều người nổi dậy chống lại triều đình vì vua quan nhà Nguyễn đầu hàng thực dân Pháp. Theo lệnh quan trên, trai tráng làng yên Lược đêm nào cũng phải ra đình canh phòng. Gặp mùa đông rét mướt, họ chia nhau lần lượt mỗi tối một anh góp gốc (1) để sưởi cho ấm. Xiển vốn có cảm tình với những người nổi loạn chống lại triều đình, nên cứ nay cáo nhức đầu, mai cáo đau bụng không chịu đi canh phòng. Họ bắt Xiển phải nộp gốc mới cho ở nhà. Xiển đào một ít gốc chuối gánh ra, nhè giữa đống lửa đang cháy giần giật mà đổ vào, thế là cả đống lửa tắt phụt. Lẵo hương kiểm liền quát hỏi Xiển. Xỉen trả lời:


- Các ông bảo tôi góp gốc. Nhà tôi chả có gốc gác chi cả, chỉ có gốc chuối mà thôi. Gốc nào mà chả là gốc, các ông không nhận thì lại xin gánh về vậy.

2732





Lá me đứng như dấu sắc
Nằm im như một dấu huyền
Lại cũng giống như dấu nặng
Trên mặt đường làm duyên.

Lá me rơi đầy trên tóc
Buông dài như dấu chấm than
Có người đi qua muốn nhặt
Lá cong như dấu hỏi vàng.

Lá đi theo em xuống phố
Bỏ thời mực tím sau lưng
Vẩn vơ lá như dấu ngã
Trước những bước chân ngập ngừng.

Lá như một thời tuổi trẻ
Một thời hồn nhiên vô tư
Em đi qua còn ngoảnh lại
Những con mắt khép sương mù.

Những bài thơ tình trên lá
Từng mùa xanh biết trên tay
Những dấu sắc huyền hỏi ngã
Viết làm sao hết tình đầy ?

Một ngày cuối năm xuống phố
Mặt đường lá vẫn làm duyên
Dịu dàng bàn tay cúi nhặt
Nặng trĩu làm sao nỗi niềm...1287




Tại một ký túc xá như mọi ký túc xá khác, ở một phòng không khác gì các phòng khác...

- Hôm nay tớ tự nguyện khao học bổng. Uống gì tuỳ các cậu chọn?

Sau một thoáng im lặng... sững sờ và nghi ngờ, lũ bạn nhao nhao:

- Bia?

- Còn mồ mả ở đất nào hả, đồ nghiệp ngập! Tớ xin các cậu chớ tự giết mình bằng cái thứ nước kích thích ấy. Kẻo rồi cha mẹ các cậu lại oán tớ!

- Vậy nước cam chứ? Nước cam không có kích thích.

- Xì! Công nương sao? Tiểu thư à? Mấy thằng con trai đi uống thứ nước đó với nhau để lũ con gái nó cười cho thúi từ đầu tới chân chứ chẳng chơi.

- Nước mía vậy.

- Cậu tính lại đi. Cậu có biết tỉ lệ sinh viên/nhà cầu trong KTX là bao nhiêu không? Xác suất để một nhà cầu vào giờ này không có người ở trong là bao nhiêu không? Tào Tháo nhập hay sao mà cậu lại muốn uống thứ nước rặt nhặng với bụi đó.

- ...

- Thôi vầy đi: trà đá. Có ba lý do. Thứ nhất: rẻ. Thứ hai: đậm đà... tính truyền thống. Thứ ba: thoáng nhìn thì người ta cũng tưởng đó là bia, nước cam hay nước mía.

1137




Cuộc sống ngày nay thật căng thẳng và bận rộn, và nhiều lúc bạn đã mắc sai lầm vì đã không biết cách dành thời gian đúng mức cho nhau. Bạn có thể tham khảo sau đây những cách để nuôi dưỡng, làm cho cuộc sống của các bạn thêm thú vị, tránh bớt những căng thẳng, những bận rộn mà bạn đang phải gánh chịu.







1. Ðừng rời khỏi nhà mà quên tặng bạn tình một nụ hôn và cũng đừng quên điều ấy khi bạn trở về.

2. Hãy duy trì một ngày đặc biệt, nếu bạn chưa có buổi tối hằng tuần đặc biệt ấy thì hãy sáng tạo nó, đừng quên các bạn là một đôi tình nhân.


3. Hãy biết cách chung sống với nhau thực sự chứ không phải chỉ là hai người sống chung một căn hộ.


4. Những lúc trở về nhà, hãy tạo cho nhau những giây phút thư giãn, ít nhất là 30 phút.


5. Cùng ngồi vào bàn ăn tối, không không nên mở tivi vì có thể bị làm phiền, bạn có thể mở nhạc nhẹ để cùng nhau tận hưởng bữa ăn tối.


6. Hãy để tất cả những việc vặt gia đình sang một bên. Hãy tận hưởng thời gian này một cách trọn vẹn, không nên để ngày cuối tuần trở thành một ngày để thu dọn hết mọi thứ.


7. ít nhất phải cùng ăn một bữa trưa hằng tuần, đặc biệt nếu các bạn có con cái thì bữa cơm này xóa bỏ được khoảng cách giữa các thành viên.


8. Bạn đã bao giờ cuống lên vì phải tìm kiếm quần áo trước lúc đi làm chưa? Hãy cố gắng chuẩn bị sẵn sàng vào buổi tối hôm trước nếu như bạn muốn thưởng thức bữa sáng cùng với gia đình thật thỏa mái.


9. Hãy tạo sự vui vẻ mỗi lúc gặp nhau, dù đó là thời gian rất bận rộn, như ngay trong lúc bạn đang lái xe về nhà, hãy tận hưởng từng giây phút một.


10. Ðừng quá nặng nề việc bếp núc. Nếu các bạn là cặp vợ chồng khác nghề nghiệp thì nên dùng những bữa trưa truyền thống, bữa tối có thể ăn nhẹ. Ðiều này không chỉ giúp cho các bạn đỡ vất vả mà còn tiết kiệm được thời gian để cùng tận hưởng hạnh phúc.

531




Dưới đây là lá đơn xin việc có thật của một thiếu niên 17 tuổi gửi chi nhánh hãng McDonald’s ở Florida. Kết quả là họ đã tuyển dụng cậu vì cậu rất trung thực và hài hước.


Tên: Greg Bulmash

Giới tính: Chưa rõ, còn tùy thuộc vào đối tượng

Vị trí làm việc mong muốn: Chủ tịch hoặc phó chủ tịch công ty. Nhưng thực ra thì bất cứ vị trí nào có thể. Nếu tôi mà được kén cá chọn canh, tôi đã chẳng đâm đơn vào đây.

Mức lương mong muốn: 185.000 USD/năm cộng với cổ phần. Nếu không được thì hãy đưa ra đề nghị và chúng ta có thể trao đổi.

Trình độ học vấn: Có.

Công việc vừa qua: Mục tiêu trù ếm của cấp trên.

Mức lương: Ít hơn tôi xứng đáng được nhận.

Thành tích nổi bật: Bộ sưu tập những chiếc bút và giấy nhắn bị mất.

Lý do thôi việc: Vỡ mộng.

Giờ giấc làm việc thích hợp: Bất cứ lúc nào.

Những thời điểm thích nhất: 1h30-3h30 chiều, thứ hai, thứ ba và thứ năm.

Anh (chị) có sở trường nào không? Có, nhưng chúng thích hợp trong không khí thân mật, lãng mạn hơn.

Chúng tôi có thể liên hệ với ông chủ của anh (chị) hiện nay không? Nếu giờ tôi có ông chủ, tôi làm đơn này làm gì?

Có vấn đề sức khỏe nào khiến anh (chị) không thể nâng một vật nặng 22 kg hay không? 22 kg gì?

Anh (chị) có ôtô không? Tôi nghĩ câu hỏi thích hợp ở đây phải là "Anh (chị) có chiếc ôtô nào có thể chạy không?".

Anh (chị) có hút thuốc không? Khi làm việc thì không, lúc nghỉ ngơi thì có.

Bạn dự định làm gì sau 5 năm nữa? Sống ở Bahamas với một siêu mẫu tóc vàng giàu có nhưng bị câm, người luôn luôn nghĩ rằng tôi là tạo vật tuyệt vời nhất. Thực sự ra thì ngay lúc này tôi đã muốn thế rồi.

Bạn có xác nhận những điều khai trên là đúng sự thật? Dĩ nhiên là có.

2017




Một ngày bắt đầu bằng bốn cái chấm
....

như cánh cửa mở ra mưa, ra nắng.


Cánh cửa ấy bây giờ mở ra trơn tru, chứ không rỉ sét kẽo kẹt như trước. Có lẽ vì chủ nhân của nó mở cửa ra ngoài thường xuyên hơn xưa.

Một cánh cửa mở ra, thì cánh cửa khác phải khép lại. Khép lại dĩ vãng, khép lại những điều không muốn nhắc, muốn nhớ.

Bây giờ, tôi không thích đi xa nữa. Mỗi ngày tôi chỉ đi gần, trên những con đường quen thuộc. Tôi cũng không còn ước ao gặp gỡ những người trong mộng. Mỗi ngày chỉ mong nghe giọng một hai người quen quen.

Tôi thích coi những phim phiêu lưu mạo hiểm, thích đọc những truyện trinh thám ly kỳ; nhưng lại cũng thích một mình đi trên những con đường mòn, vắng vẻ quạnh hiu. Có lẽ, đấy là hai mặt của một con người. Người khác có thế không?

Tôi sẽ mở cửa bước ra ngoài, dù trời mưa hay nắng. Tôi sẽ lắng nghe người, dù lời hay vui buồn. Tôi với trời, tôi với người, tôi với tôi. Thực sự, không ai hoàn toàn cô độc. Chỉ cần mở cửa bước ra ngoài.

Yêu thương, giận hờn, ghen ghét rồi sẽ có một ý nghĩa khác xưa. Cần có một ngày nắng ráo, một ngày mưa sa, một ngày gió lộng, để lớp da nhạy cảm làm quen với những đổi thay trong trời.

Sáng nay, tôi mở cửa ra ngoài, để gặp trời đang mưa. Ướt một chút, lạnh một chút, cô liêu một chút. Nhưng lòng tôi yên lành như một đêm mùa hạ. Yên như con đường Ba - mươi lúc sáu giờ sáng. Có thể trong ngày, tôi sẽ lại có dịp nghe thấy giọng của người quen. Có thể tôi sẽ may mắn nhận được một nụ cười. Biết đâu ....

CV


1635




     Con lại về đây với quê hương, sau những tháng ngày xa vắng. Mẹ ngồi đó lưng còng tóc trắng mong đợi mỏi mòn. Con lại về đây với những thương yêu, phía chân trời xa cánh diều mơ ước. Tháng bảy mưa ngâu, đồng quê trũng nước, về đâu những điệu hò.

      Tháng bảy về vắt ngang những lo toan, chuyện áo cơm suốt đời tần tảo. Ngày hôm nay còn đầy phiền não, tiếng cười trên môi tan như xác pháo mất rồi ngẩn ngơ. Tháng bảy ngày xưa đẹp mãi những vần thơ, chuông chùa reo vang yên bình hạnh phúc, hoa đỏ con cài người ta vui chúc: còn đó trong đời những thương yêu!

      Tháng bảy bây giờ vắng lặng buồn thiu, trắng xoá trong con hoa hồng mất mẹ. Không còn nữa nhà xưa quạnh quẽ, lá rụng vô tìn! Mím chặt môi đi giữa lặng thinh, cuối mặt xuống dấu đi dòng nước mắt. Ở chốn trần gian con biết mình mất mẹ, nơi xa xôi mẹ đã mất con, vậy mà với con một chữ hiếu thôi vẫn không tròn?

      Công cha như núi Thái, nghĩa mẹ tựa biển trời, bài hát ru đầu đời theo tháng năm bay mất, để bây giờ trước niềm đau sự thật… Than ôi! Nén lòng đi, khép lại những vành môi, thành tâm đi để hiểu rằng hôm qua ta đã từng có mẹ. Vu Lan về ta thấy mình hạnh phúc trong cuộc đời và trước những khổ đau.

      Hoa hồng hôm nay và hoa của mai sau, của những mùa Vu Lan tiếp nữa.

1274




Nụ hôn


      Kathryn rất sợ tiếng chuông điện thoai reo, vậy mà nó lại reo đến lần thứ ba. Bé Ellen đang ngủ cũng phải bật dậy, lay gọi mẹ:

- Mẹ, điện thoại của mẹ.

Chẳng đừng được, Kathryn nhấc ống nghe, nàng không lạ gì giọng nói bên kia: - Tại sao em không nhấc ống nghe Kathryn? Em phải nghe anh nói, nghe kỹ đây: Em phải ra sân bay ngay bây giờ, chuýen bay còn 45 phút nữa thì cất cánh. Bay mất 1 giờ 10 phút thì đến, anh đợi em ở phi trường Melbourne. Mọi thứ đã xong hết, chỉ đợi em tới là chúng ta bay luôn qua Perth, và như thế…

Im lặng…

Đầu bên kia gắt lên:

- Em có nghe không Kathryn? Em hãy bỏ lại tất cả, rồi mọi việc sẽ đâu vào đó, con bé Ellen sẽ có người lo chính bố nó muốn như thế cơ mà. Hãy mặc hắn, cái thứ ma-cà-bông đó, nó phải trả giá cho những gì đã gây cho chúng ta. Em cho anh biết, em đã sửa soạn xong chưa?

Kathryn miễn cưỡng đáp:

- Xong

Nàng đặt ống nghe xuống, quay sang và gặp ánh mắt của Ellen nhìn thẳng vào. Một cái nhìn rất lạ mà lâu nay Kathryn chưa từng thấy ở con gái. Nàng vuốt nhẹ tóc con: - Ngủ đi con, khuya lắm rồi.

- Ai gọi vậy mẹ? Bố á?

- Không, bố ít gọi điện cho mẹ. Người khác, bạn mẹ. Thôi, ngủ đi.

Bé Ellen vẫn tò mò:

- Phải cái ông hồi chiều vẫn gọi?

Thì ra Kelly vẫn kiên trì gọi từ chiều, lúc nàng không có mặt, cũng may là không có William ở nhà.

Kathryn cố dỗ cho con ngủ trở lại, bởi lúc này hơn lúc nào hết, nàng cần yên tĩnh để suy nghĩ. Mọi quyết định thiếu chín chắn sẽ đưa tới những sai lầm, điều mà nàng không bao giờ muốn. Đối với Kelly thì người cũ, nàng đã có với anh ta 7 năm hạnh phúc, cho đến khi nàng gặp William và sống hẳn với anh này. Ellen là kết quả của 4 năm chung sống với Williams- và cũng là bốn năm tồi tệ nhất trong cuộc đời Kathryn. Thế rồi cách 6 tháng, Kelly đã trở lại như một bóng ma hiện về. Anh ta khoe là sau bao năm lưu lạc ở miền Bắc, đã tạo dựng một số vốn lớn, và anh ta nghĩ đến nàng, như lời anh ta nói: “Xa em cũng chỉ vì anh yêu em. Trong lúc không lo nổi cho em, nên anh chấp nhận ra đi và quyết tâm có ngày trở về đưa em ra khỏi cảnh khốn khó…”.

Kelly đã đề nghị với nàng một cuộc ra đi, đến Perth, và ở đó hai người sẽ làm lại cuộc đời. Kelly không ân hận gì khi bỏ Williams, bởi gần đây anh ta đã hư đốn, rượu chè be bét lại đang dan díu với một gái nhảy. Chỉ tội cho Ellen, con bé chỉ xoắn lấy mẹ, mặc dù cha nó có lần đã ngỏ ý muốn đưa về ở gần chỗ anh ta làm – Williams là một nhạc sĩ, thổi trompette cho một ban nhạc ở vũ trường.

Chuông điện thoại lại reo. Lần này Kelly đã không còn kiên nhẫn:

- Em không thể chậm được nữa, Kathryn ạ. Vé máy bay anh đã mua trước, đã dặn ở quầy vé Sydney, em cứ ra đó là đi ngay. Em nhớ lời anh dặn rồi chứ: thoa thỏi son đó lên môi, rồi đi thẳng tới chỗ Williams đang chơi nhạc, gọi anh ta ra ngoài hành lang, hôn anh ta, từ biệt, nói là em đi thăm bố mẹ đang ốm nặng. Thế là đủ, với bệnh nghiện rượu nặng, chất độc trong son môi của em sẽ giết chết anht a trong vòng nửa giờ sau đó. Trong khi ấy thì em đã ở trên bầu trời…

Kathryn phải hứa để cho Kelly yên tâm gác ống nghe. Xong nàng soát lại thỏi son mà Kelly đã đưa từ ba hôm trước. Và sau cùng, nàng gọi con dậy:

- Dậy, đi với mẹ. Ellen ngạc nhiên:

- Đi đâu giờ này, mẹ?

- Tới chỗ bố con làm. Đi thăm bố, con chịu chứ?

Hai mẹ con ra khỏi nhà với một chiếc va li nhỏ. Trên taxi, Kathryn lấy thỏi son, thoa lên môi…

Kelly sốt ruột, anh dõi mắt nhìn từng người bước ra từ phòng kiểm tra hành lý của phi trường, suốt nửa giờ vẫn không thấy bóng dáng của Kathryn đâu. Thường thì hành khách rời hết phòng kiểm tra sau khi máy bay đáp xuống trong vòng nửa giờ. Các hành khách đi đã bắt đầu vào thế chỗ những người đến.

Chẳng còn kiên nhẫn, Kelly bước tới quầy điện thoại, quay số của Kathryn ở Sydney. Chuông reo rất lâu, chẳng có ai nghe. Chứng tỏ nhà đã đi vắng cả. Đã 12 giờ đêm. Giờ này thì chỉ còn có chuyến bay từ Melbourne, chớ từ Sydney tới thì mãi đến 5 giờ sáng mới có.

Làm gì bây giờ? Kelly tự hỏi và đã tự trả lời bằng cách trở lại quầy vé, anh đặt tiền lên quầy và bảo:

- Cho tôi một vé đi ngay chuyến này, đến Sydney.

Phi cơ cất cánh sau đó nửa tiếng. Kelly dự tính sẽ tới nơi vào khoảng gần 1 giờ sáng, từđó anh sẽ tới nhà Kathryn, hoặc một nơi nào đó để tìm, nếu không gặp nữa cũng còn thì giờ trở lại phi trường đón Kathryn, nếu nàng đổi chuyến bay, đi chuyến sáng sớm mai. Nhất định phải đưa Kathryn đi cho bằng được, đến Perth. Và nếu cần, giúp cho Kathryn một tay, hạ bằng được Williams.

Lúc lên phi cơ rồi, Kelly vẫn còn nghĩ tới cuộc thanh toán tình địch. Việc anh ra xúi Kathryn thoa thỏi son có chất độc dị ứng với rượu trên môi, là vì biết chắc lúc nào Williams cũng sẵn rược trong người, cho anh ta hôn và gục chết tại sân khấu là việc không một ai nghi ngờ, cho là anh ta ngộ độc rượu…

Cơn buồn ngủ kéo tới đột ngột, có lẽ do ảnh hưởng nhiều giờ căng thẳng chờ đợi ở phi trường, làm cho Kelly rất khó khăn để cưỡng lại. Cuối cùng anh ta phải gọi một chai Whisky loại nửa lít. Chỉ có rượu mới chống cơn buồn ngủ một cách hữu hiệu, đồng thời cũng là một cách ăn mừng thành quả mà chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, Kelly sẽ thu hái được.

Nốc một hơi cạn nửa chai rượu, đầu óc lâng lâng, đầy sảng khoái, Kelly ngả lưng vào ghế nệm, nhắm mắt lại, nghĩ về những ngày sẽ sống ở Perth…

Xe taxi của Kelly vừa đỗ thì cùng lúc một taxi khác cũng đỗ lại cạnh đó. Từ trên xe Kathryn và con bước xuống, dáng hấp tấp, hơi hốt hoảng. Kelly hỏi dồn:

- Tại sao em không đi?

Kathryn vừa kéo tay Ellen đi, vừa giải thích:

- Williams đã được đưa vào bệnh viện. Em phải…

Kelly nói như reo lên:

- Tốt rồi! Anh ta sẽ…

Anh ta ngừng lại giữa chừng khi bắt gặp ánh mắt nhìn chòng chọc của con bé Ellen. Đồng hồ điểm ba giờ trong phòng khách. Kathryn ra dấu để cho nàng dỗ con bé ngủ xong sẽ nói chuyện. Kelly lặng lặng ngả lưng ở chiếc ghê sofa, chờ đợi… Sự chờ đợi lúc này không nặng nề như ban chiều, bởi vì cái tin William phải vào bệnh viện đã đủ để cho Kelly hài lòng. Địch thủ coi như đã bị khử.

Mười lăm phút sau Kathryn trở ra, trông nàng mệt mỏi, uể oải. Nàng ngồi xuống cạnh, ra dấu xin Kelly điếu thuốc. Anh chàng không kiềm ch
ế được xúc cảm, choàng tay ôm ghì lấy Kathryn, rồi đẻ ngửa nàng ra, nàng ú ớ muốn nói gì đó, nhưng Kelly đã như con thú dữ say mồi, càng miết đôi môi của mình gắn chặt vào môi người vợ cũ. Hơi rượu từ miệng anh ta toả ra hình như đang làm cho Kathryn ngột thở…

Câu mà trong lúc ú ớ Kathryn định nói là: “William đã không kịp hôn em, vì trước khi em tới vũ trường thì anh ta đã ngất do quá say, được đưa vào bệnh viện…” Nhưng, giờ đây không còn kịp nữa rồi, nụ hôn với son môi có chất độc dị ứng rượu, đáng lý dành cho Williams, thì Kelly đã nhận về phần mình. Anh ta lại uống khá nhiều rượu, nên đã hôn mê ngay khi vừa gỡ nụ hôn ra.

Tại bệnh viện, khoảng nửa giờ sau Kelly đã chết. Trong khi đó, Kathryn lại nhận được tin: Williams đã tỉnh lại sau hơn 4 giờ hôn mê.

Kathryn chết lặng.



Tác Giả: Doreen Clark

17




Đoàn thanh tra sắp đến làm việc tại sở thú, con sư tử bỗng lăn ra chết. Người trông chuồng sư tử lo quá bèn lột bộ da của nó rồi đóng giả con vật xấu số. Sư tử giả đang đi lại trong chuồng, chợt một con báo đến bên khiến hắn ta sợ rúm người, con báo nói:
- Đừng sợ, mình là thủ quỹ đây, cậu còn thuốc lá không? Con voi đằng kia hút sạch gói thuốc của mình rồi!
1758






Bóng đêm biếc thở đều hơi gió mát
Chung quanh ta im lặng đã buông rèm
Gió xa quá, trời xuân êm bát ngát
Biết lời gì nói hết được yêu em

Một phút vắng chất đầy muôn nỗi nhớ
Bảy hôm xa đem lại một giờ gần
Mắt giữa mắt nhìn nhau vui nức nở
Lòng bên lòng, chân cũng luyến bên chân

Em có đôi tay, anh cầm tất cả
Anh chỉ một lòng, em đã chiếm riêng
Bóng êm ái phủ đầu nghiêng vai ngả
Môi giao hòa trao viên ngọc thiêng liêng....

Sao muôn chấm cứ mơ hồ tỏa mộng!
Anh đưa em vào nghỉ giữa lòng đêm
Giữa lòng anh tơ giăng như mắc võng
Em nằm đi - anh ru giấc êm đềm....
996


Powered by Blogger.