Điện thoại reo vang tại đồn cảnh sát:
- Một người tên là Tom nhà số 7 phố Tu viện cất giấu ma túy trong đống củi nhà anh ta.
- Chúng tôi sẽ đến ngay! Các nhân viên cảnh sát đến nhà Tom, lục soát khắp nhà, chẻ từng khúc củi, nhưng không tìm thấy ma túy. Khi bọn họ đã ra về, điện thoại reo vang tại nhà Tom:
- Thế nào Tom? Họ đã chẻ củi cho anh chưa?
- Rồi!
- Tốt lắm, bây giờ anh gọi họ tới nhà tôi nhé! Tôi cần xới lại khu vườn một chút.
1785




Ma quỉ đã có từ đời thượng cổ, và ở bất cứ nơi nào trên thế giới, những câu chuyện ma thường được kể vào những buổi tối mà thính giả luôn luôn là một lũ trẻ con ngồi trên giường với những đôi chân nhỏ bé rút lên vì sợ. Mà sợ cái gì?
Sợ giữa lúc đang say sưa nghe chuyện, lỡ một bàn tay lạnh buốt nào đó từ trong gầm giường thò ra nắm chân lôi xuống thì lôi thôi... Ở Âu châu, đã có một thời, người xứ Wales tin tưởng mãnh liệt vào "ánh lửa ma" và đã có rất nhiều câu chuyện về loại lửa này được kể đi kể lại.
Ánh lửa ma có hình dạng một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đường đi của đám tang. Những người có đủ can đảm tới gần ánh lửa ma sẽ có thể thấy mặt người sắp chết. Lửa xanh báo hiệu cái chết của trẻ con và lửa vàng dành cho người lớn.
oOo
Một ngày vào đầu thế kỷ trước, trong một ngôi làng nhỏ ở miền Bắc xứ Wales, có hai cậu bé bà con gần tên là Tom Llewellyn và Evan Pugh ở hai trang trại cận kề và là đôi bạn thiết.
Khi Tom 18 và Evan 16, hai người phải chia tay khi gia đình Evan dọn tới một ngôi làng khác cách ngôi làng cũ khoảng 10 cây số. Đã từ bao năm qua, đôi trẻ vẫn luôn chơi đùa bên nhau, nên bây giờ khi phải chia tay, cả hai cảm thấy như bị mất mát một cái gì rất quan trọng, họ cảm thấy rất nhớ nhau dù cả hai bà mẹ đều hết lời khuyên giải.
Một thời gian sau, hai cậu đã tìm ra một giải pháp: Cứ mỗi cuối tuần, hai cậu lại thay phiên tới thăm nhau.
Một ngày cuối tuần vào cuối mùa thu, đến lượt Evan tới thăm Tom. Sau một ngày chơi đùa thỏa thích trong hai ngày trời mát dịu, giữa vẻ đẹp hiền hòa của miền quê, trong cái nắng trong vắt như pha lê, cuối cùng đôi bạn cũng phải chia taỵ Theo tục lệ xứ Wales, chủ nhà thường tiễn khách một đoạn đường và Tom lấy một cái khăn quàng thật dầy quấn quanh cổ, đưa tiễn Evan trên con đường làng, vừa đi cả hai vừa thảo luận cho chương trình tuần sau, khi đến lượt Tom tới thăm Evan.
Đi được một đoạn thì trời nhá nhem. Evan nói với bạn:
- Cậu đã tiễn tôi hơn ba cây số rồi. Thôi cậu về đi.
Tom đáp:
- Ờ, tới chỗ nhà thờ thì tụi mình chia tay.
Trên đường tới nhà thờ, cả hai đi ngang một nghĩa trang lạnh lẽo, bao quanh bằng những hàng cây gầy guộc. Đột nhiên không hiểu tại sao, Evan bỗng rùng mình run lẩy bẩy. Thấy thế Tom bảo bạn:
- Nếu lạnh, cậu lấy cái khăn choàng này của tôi đi. Evan lắc đầu:
- Không, tôi không lạnh, nhưng hôm nay tự nhiên sao tôi cảm thấy sợ hãi lạ lùng. Có thể vì nghĩa trang này! Nhưng tụi mình đã đi ngang đây nhiều lần mà chưa bao giờ tôi có cảm giác hãi hùng này.
Tom liếc nhìn bạn với vẻ tinh nghịch:
- Ờ, có lẽ vì mấy cành cây khẳng khiu này trông giống những cánh tay ma đang vươn ra tính chụp lấy cậu đó.
Nói rồi, Tom quơ quơ hai tay trên đầu bạn, miệng giả bộ rên la như tiếng ma kêu qui? khóc. Evan bật cười đưa tay chụp lấy tay Tom, nhưng Tom đã lanh lẹ rụt lại rồi phóng mình chạy về phía hàng cây bao quanh nghĩa địa. Trong bóng tối mịt mù, bóng Tom khi ẩn khi hiện, Evan chi?
nhắm hướng và nghe tiếng chân bạn mà chạy theo. Khi vừa chạy tới thảm cỏ mịn màng bên ngoài hàng cây, chợt Evan bị một bàn tay lạnh buốt chụp lấy và nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai:
- Evan! Đứng thật yên. Coi kìa!
Phía bên kia nghĩa trang lạnh lẽo chập chờn một ánh lửa mạ Khi hai cậu bé chăm chú nhìn, ánh lửa như bùng lên. Evan nuốt nước miếng một cách khó khăn, thì thầm hỏi bạn:
- Cái gì đó Tom?
Giọng nói của Tom đầy khích động:
- Ánh lửa ma! Nó chỉ xuất hiện để báo tin cho người sắp chết.
Tóc gáy Evan đột nhiên dựng đứng. Cậu ráng thều thào hỏi bạn:
- Ai đang cầm ngọn lửa đó.
- Không ai hết. Nhưng ngọn lửa có hình khuôn mặt người sắp chết.
Ánh lửa chập chờn vẫn chậm chạp di chuyển giữa những ngôi mộ im lìm. Evan lập cập nói với Tom:
- Đi đi, lẹ đi Tom! Nó đang tiến về phía tụi mình.
Tom nắm chặt tay bạn:
- Không, cứ ở đây đi. Nó không làm gì được tụi mình vì nó chỉ di chuyển trên đường đi của người chết.
Yên lặng một chút, Tom nói tiếp:
- Tôi muốn biết người sắp chết là ai. Cậu có muốn đi với tôi không? Evan cảm thấy hết sức hãi hùng, toàn thân run lẩy bẩy. Cậu chỉ muốn chạy về nhà thật lẹ tìm một nơi ấm cúng giữa những người thân nên cậu ú ớ:
- Không... không... Tôi không đi đâu.
Tom hoàn toàn không có vẻ gì là sợ sệt:
- Cậu đừng sợ. Coi kìa, nó đâu có tiến tới phía tụi mình. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó dù vẫn nghe lão già Price thường xuyên nhắc nhở. Đi! Nếu mình tới trước cửa nhà thờ trước khi ánh lửa tiến vào bên trong, mình có thể thấy được khuôn mặt của người sắp chết. Cậu có đi với tôi không?
Evan không nói nổi nữa mà chỉ rên rỉ:
- Không... không... Tôi không muốn biết ai sắp chết... Tôi không muốn thấy ngọn lửa mạ.. Tôi không muốn thấy gì hết...
Tom nhún vai:
- Được rồi! Nếu cậu cứ run rẩy như con gái thế này thì tôi đi một mình.
Evan nắm tay bạn:
- Tom, đừng đi. Tôi sợ quá! Tụi mình rời khỏi nơi này ngay đi.
Tom có vẻ náo nức:
- Đừng sợ! Tôi không thể bỏ qua dịp may hiếm có này. Tôi không tin lão Price và lần này tôi sẽ có thể chứng minh được là lão ta nói láo. Tôi hỏi cậu lần chót, cậu có đi với tôi không?
Evan vẫn run lẩy bẩy:
- Không! Đó chỉ là loài ma quái mà tụi mình nên tránh xạ Không, tôi không đi và cậu cũng đừng đi.
Tom cả quyết:
- Nếu không muốn đi, cậu lên chờ tôi trên đường. Coi xong mặt xác chết tôi chạy lên với cậu ngay.
Dứt lời, Tom chạy thẳng về phía nhà thờ đứng chờ ngọn lửa ma trong khi Evan lập cập chạy ngược lại, nhẩy qua mấy bụi cây ven dường rồi ngồi run rẩy trên thảm cỏ chờ bạn mà tim đập liên hồi.
Trong nghĩa trang, Tom vừa chạy vừa theo dõi ánh lửa ma vẫn đang từ từ di chuyển giữa những tấm mộ bia lạnh lẽo. Cậu không hề sợ hãi mà chỉ cảm thấy tò mò. Khi tới gần cửa nhà thờ, cậu ngạc nhiên khi thấy hai cánh cửa mở rộng. Tom tự hỏi không biết có nên bước vào hay không, nhưng rồi cậu quyết định đứng núp sau một thân cây nhỏ bên ngoài chờ đợi, vì tuy không nhát gan, cậu cũng hơi mê tín. Biết rằng Thánh David chỉ dùng ngọn lửa để báo hiệu một cách thân thiện, giúp những ai sắp về với Chúa biết trước để dọn mình chứ Thánh David không bao giờ làm hại ai, và cũng nghĩ rằng một ánh lửa cỏn con không thể làm hại được mình, nhưng những câu chuyện truyền kỳ về ngọn lửa ma luôn luôn là những câu chuyện kinh hoàng khiến Tom cảm thấy ở bên ngoài dầu sao cũng vẫn an toàn hơn. Nếu bước vào trong, lỡ hai cánh cửa đột nhiên đóng sập lại rồi đèn nến bên trong đột nhiên tắt ngóm và ánh lửa chợt biến thành một cái gì khủng khiếp thì quả là hết thuốc chữa.
Đang suy nghĩ miên man, Tom thấy ánh lửa ma đã tới thật gần. Nó lập lòe vượt qua tấm mộ bia cuối cùng và chậm chạp tiến về phía cửa giáo đường. Tom nín thở đợi chờ và đột nhiên cậu cảm thấy toàn thân lạnh ngắt...
Ánh lửa vẫn chập chờn tiến tới... Tom nhìn trừng trừng như bị thôi miên. Khi ánh lửa tới gần hơn nữa, Tom nhận thấy thoạt tiên nó chỉ là một đốm xanh lập lòe, rồi đột nhiên biến thành khuôn mặt trắng bệch của một xác chết, khuôn mặt mà Tom biết nhưng không thể gọi tên.
Tới sát bên Tom, khuôn mặt của xác chết chợt mở bừng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn cậu bằng một ánh mắt ma quái, hai khóe miệng đầy nhớt rãi nhếch lên thành một nụ cười khủng khiếp...
Tom la lên một tiếng hãi hùng làm vang động cả nghĩa địa im lìm như muốn đánh thức tất cả những hồn ma đang nằm yên dưới đáy mộ. Rồi cậu phóng chạy giữa những mộ bia như bị ma đuổi, té lên té xuống nhiều lần để cố tránh thật xa khuôn mặt của xác chết và nụ cười ma quái.
Khi nghe tiếng bạn la, Evan đã đứng bật dậy lo lắng đợi chờ. Khi Tom xốc xếch chạy tới như kẻ mất hồn, Evan vội vàng hỏi bạn:
- Cái gì thế? Cậu thấy cái gì thế? Có điều gì ghê gớm đã xẩy ra phải không? Mặt tái ngắt không còn hột máu, Tom thở hổn hển:
- Không... Không có gì hết... Có điều... lão già Price chỉ là một thằng điên! Evan nắm tay bạn, mặt đầy vẻ lo âu:
- Không có gì hết? Thật không? Tại sao cậu lại la hét thất thanh như vậy?
- La hét? Tôi có la hồi nào đâu! Mà có hay không... tôi cũng... không biết nữa! Evan vẫn thắc mắc:
- Cậu nhìn thấy cái gì? Cậu thấy khuôn mặt người chết qua ánh lửa ma phải không?
Tom run lẩy bẩy:
- Không... tôi không thấy gì hết... Thôi, cậu về đi, về ngay đi kẻo trễ quá rồi.
Evan hỏi tiếp:
- Cậu thấy khuôn mặt của ai? Có quen biết với tụi mình không? Tom vẫn run lẩy bẩy, cố gắng trả lời bạn một cách khó khăn:
- Không... không có gì hết... không có ai hết... trễ quá rồi... cậu về đi.
Evan nhìn bạn lo lắng:
- Ừ, trễ thật rồi, nhưng cậu có sao không? Tôi lo quá!
Tom cố trấn an bạn:
- Không, tôi không sao đâu. Thôi cậu về đi, tuần tới tụi mình gặp lại.
Evan nói một cách miễn cưỡng:
- Thôi được! Tôi về. Tuần tới tụi mình gặp lại.
Rồi Tom và Evan chia taỵ Trong khi Evan rảo bước về ngôi làng của cậu thì Tom vẫn chưa hết vẻ kinh hoàng, vừa đi vừa run lẩy bẩy.
Khi cậu về tới nhà, mẹ cậu nhìn con hỏi bằng một giọng đầy kinh ngạc:
- Tom, con có sao không? Sao mặt con xanh mướt như vậy?
Tom như chợt tỉnh, nói với mẹ:
- Dạ không, con không sao hết. Có lẽ tại trời hơi lạnh và con hơi mệt.
Đêm hôm đó, Tom thao thức mãi. Khuôn mặt ma quái mà cậu nhìn thấy buổi chiều lúc nào cũng như đang trừng trừng nhìn cậu trong đêm tối. Cậu cố xua đuổi khuôn mặt của xác chết và nụ cười ma quái, nhưng khi chỉ vừa chợp mắt, cậu thấy mình đang đi trong nghĩa địa và khuôn mặt trắng bệch của xác chết lại xuất hiện qua ánh lửa, nhìn cậu nhếch mép cười khiến cậu la lên một tiếng hãi hùng, mở bừng mắt, mồ hôi toát ra như tắm.
Mấy ngày sau đó, mọi việc diễn ra một cách bình thường. Tom đã có vẻ phục hồi sau cơn xúc động, tuy những gì cậu nhìn thấy trong nghĩa trang hoang vắng không thể nào rời khỏi đầu óc cậu. Nhiều khi trong lúc đang làm việc, Tom ngưng lại, nhìn trừng trừng về phía trước thật lâu cho tới khi cha cậu thúc cậu, cậu mới như chợt tỉnh tiếp tục làm việc.
Tới sáng thứ sáu Tom cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chân tay cậu như rã rời. Thường thường mỗi chiều thứ sáu sau khi làm việc, Tom và Evan lại gặp nhau. Tuần này, đáng lẽ Tom chạy sang nhà Evan, nhưng tới buổi chiều, cậu bị ngất xỉu cả thẩy ba lần. Lần cuối, sau khi té xỉu trong phòng khách, Tom không còn đứng dậy được nữa. Mẹ cậu rờ trán cậu:
- Con nóng quá! Cái thời tiết quái gởn ày làm cho con tôi bị cảm lạnh rồi. Thôi, con về phòng nằm nghỉ đi.
Tom gắng gượng phản đối:
- Tuần này con phải đi thăm Evan.
Mẹ cậu lắc đầu:
- Con yếu quá đi làm sao được. Thôi, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi cái đã. Tuần này con không đi thăm nó được rồi.
Tom im lặng vì biết mình không đi nổi. Cha cậu phải bồng cậu vào giường. Nằm trên giường, đôi mắt Tom mở trừng trừng như muốn nhìn xuyên qua cái trần nhà trắng xóa. Nhiều lần cậu muốn nói với mẹ về những gì cậu nhìn thấy trong nghĩa địa vào tuần trước nhưng lại thôi. Mẹ cậu đem vào cho cậu một tô cháo nóng hổi nhưng cậu không thể nào nuốt nổi. Cuối cùng, cậu thều thào nói với mẹ:
- Mẹ Ơi! Con muốn gặp Evan. Mẹ làm ơn gọi nó đến đây cho con.
Mẹ cậu lắc đầu:
- Không được đâu con. Con không được khỏe, gọi nó tới làm gì. Thôi, con chịu khó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày cho khỏe đi đã, rồi cuối tuần tới Evan sẽ tới gặp con chứ có lâu la gì.
Tom cố năn nỉ mẹ bằng một giọng nói đứt quãng:
- Mẹ làm ơn... gọi nó tới... tới đây cho con... Con phải gặp nó... ngay tối naỵ.. Con không thể... chờ... lâu... hơn... nữa...
Mẹ Tom cương quyết:
- Con mệt quá rồi. Con cần phải nghỉ ngơi. Con đang bệnh, nếu Evan tới đây nó cũng chẳng làm gì được cho con. Thôi con cứ nghỉ cho khỏe đi đã, sáng mai mẹ sẽ nhờ người nhắn lại với nó, chắc chắn nó sẽ thông cảm. Mẹ nghĩ rằng ngày mai nó sẽ có thể tới thăm con.
Nước mắt dâng ngập đôi mi, Tom muốn gặp Evan ngay nhưng cậu không thể cãi mẹ, vì dù có muốn cãi, cậu cũng không thể nói nên lời. Cuối cùng, cậu gắng gượng thều thào:
- Mẹ... mẹ.. làm ơn...
Rồi Tom lại ngất xỉu. Mẹ cậu vội gọi chồng lấy nước lạnh lau mặt cho cậu. Đứng nhìn khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt sâu hoắm của con, bà Llewellyn cảm thấy thương xót vô cùng. Bà nghĩ thầm, biết đâu khi gặp Evan con bà lại chả khá hơn. Bà bèn nói với Tom:
- Thôi được. Để mẹ nhờ ba sang đón Evan. Bây giờ, con phải ráng ngủ một chút nghe không.
Cha của Tom vội lấy xe ngựa sang đón Evan. Đang nóng ruột không biết tại sao trời đã tối mà Tom chưa tới, vừa thấy chiếc xe ngựa thoáng hiện bên ngoài trang trại, Evan vội vã phóng ra. Khi được cha của Tom cho hay tự sự, Evan bèn xin phép cha mẹ, lấy vài món đồ cần thiết bỏ vào cái túi nhỏ, nhảy lên xe ngựa.
Từ giã cha mẹ Evan, cha Tom đánh xe chạy về nhà thật lẹ. Chỉ độ trên dưới nửa tiếng đồng hồ, xe ngựa đã về tới nơi. Evan nhảy xuống, chạy thẳng vào phòng ngủ của bạn. Vào tới nơi, Evan vô cùng kinh ngạc vì người nằm trên giường trông không giống người bạn thân của cậu chút nào. Thân thể Tom co rúm lại như chỉ còn một nửa. Con người đầy sinh lực của Tom dược thay thế bằng một thể xác ốm yếu tong teo. Khuôn mặt tươi vui hồng hào của Tom bị thay thế bởi một khuôn mặt hốc hác, tái mét của một người lạ mặt. Evan bước tới bên giường cầm tay bạn. Cậu cố nén lòng nhưng nước mắt vẫn trào ra. Đôi mắt Tom nhắm nghiền dù mí mắt có hơi lay động. Evan bóp chặt tay bạn và bắt đầu khóc rấm rứt. Đột nhiên Tom mở mắt nhìn Evan chăm chăm. Evan hỏi:
- Tom, cậu có nhận ra tôi không? Evan
đây.
Đôi mắt Tom vẫn nhìn Evan trừng trừng. Một lát sau, Evan thấy đôi môi bạn mấp máy nhưng không thành tiếng. Evan quì xuống, ghé tai sát vào miệng bạn. Trong sự yên lặng nặng nề của căn phòng nhỏ, Evan nghe bạn thều thào: - Evan... cậu... ánh lửa... nghĩa trang...
Chỉ nói được mấy tiếng, Tom ngưng lại thở một cách mệt nhọc. Evan siết chặt tay người bệnh như muốn truyền thêm sinh lực. Cậu nói nho nhỏ:
- Tom, nếu cậu mệt thì cứ nghỉ đi. Tôi ở lại đây với cậu trong dịp cuối tuần này mà. Cậu nhắm mắt lại ngủ cho khỏe đi.
Tom vẫn nhìn bạn bằng đôi mắt vô hồn:
- Không... tôi phải nói... Evan... hãy hứa... giữ... bí mật... đừng nói... với... ai...
Nói tới đây, đôi mắt Tom như lạc thần khiến Evan hoảng hốt lắc mạnh tay bạn:
- Tom, Tom, cậu có sao không?
Tom lắc đầu thật nhẹ, cố thều thào:
- Evan... cậu hỏi tôi... thấy gì... tôi thấy... mặt... người chết...
Nói tới đây, đầu Tom hơi nghiêng sang một bên khiến Evan vội buông tay bạn, rồi dùng cả hai tay đặt đầu Tom lại trên gối cho ngay ngắn. Tom tiếp tục thều thào:
- Lúc đó... tôi không... nhận rạ.. nhưng đó là... khuôn mặt... của... tôi... Dứt lời, đầu Tom ngoẻo sang một bên. Giọng nói Tom tắt lịm. Hơi thở yếu ớt của Tom cũng tắt theo.
Evan bàng hoàng đứng dậy nhìn thẳng vào Tom. Trước mắt cậu là xác chết của một người trông hoàn toàn xa lạ, người đã nhìn thấy khuôn mặt chết chóc của chính mình qua ánh lửa ma.

589




Có một anh hễ nhà có giỗ thì đem chén hạt mít ra mời khách uống rượu. Khách đang ngồi uống, bỗng một ông ôm mặt khóc. Chủ nhà ngạc nhiên hỏi làm sao đang vui lại khóc. Ông khách gạt nước mắt, mói:


- Tôi uống rượu, nhìn thấy cái chén này lại sực nhớ đến người anh em bạn thân của tôi ngày trước, cũng vì uống rượu bằng chén hạt mít mà chết oan!


- Sao lại thế?


- Tại chén nhỏ quá, anh ta vô ý nuốt cả chén, cho nên chết hóc.


Chủ nhà hiểu ý, vội lấy chén to ra thay chén hạt mít.

2553




Một bà lên tiếng trong rạp hát:

- Tôi không hiểu tại sao giữa chúng ta lại có một ghế trống thế này nhỉ, như là chẳng có ai dám ngồi vậy!

Bà kia đáp lại với vẻ mặt buồn bã:

- Đấy là chỗ của chồng tôi đấy bà ạ. Chúng tôi đã giữ chỗ trước khi ông ấy chết!

- Sao bà không mời người thân hoặc bạn bè ngồi vào đó?

- Làm sao được. Bà góa thở dài. Họ còn đang bận đi dự đám tang của ông ấy!



o O o


Trên xe buýt chật ních giữa giờ cao điểm, một cô gái kêu lên.

- Này anh bạn trẻ, cứ mỗi lần xe dừng bánh là anh lại áp chặt vào tôi, lần thứ ba rồi đấy.

- Nhưng xe chật thế này thì tôi có thể làm gì được?

- Thì anh cứ làm gì mà chẳng được?
1407





Vợ từ phòng khám hộ sản bước ra, mặt mày hớn hở khoe với chồng:

- Anh ơi, có tin mừng...

- Sao? Bác sĩ giảm bớt tiền khám hả em?

- ?!



o O o


Một người hàng xóm nói với ông chồng bằng giọng gay gắt:

- Ông không thấy xấu hổ sao khi ông ngồi ung dung uống bia, còn vợ ông phải leo lên cái thang để sơn nhà.

- Tôi đã đề nghị đổi mà bà ấy không chịu. Bà ấy không uống được bia - người chồng từ tốn trả lời.



o O o


Không ai nhắm mắt

Vợ cằn nhằn với chồng:

- Anh không thấy xấu hổ khi đêm kỷ niệm sinh nhật em lại bỏ đi đến quán rượu và không trở về nhà làm em suốt đêm không nhắm mắt!

- Thế em nghĩ là anh nhắm mắt được à!2606





Vừa mới tính ngả lưng xuống giường coi TV thì chuông điện thoại lại reo. Bên kia đâu giây tiếng Mộc Lan không được reo vui cho lắm nhưng đỡ thổn thức hơn mấy lần trước:

- Anh! Chị có nhà không anh cho em nói chuyện với chị đi...

Tôi trêu chọc:

- Mợ không muốn nói chuyện với tôi mà chỉ muốn nói chuyện với chị thôi hả? Sao vợ chồng yên ấm chưa, còn lục đục nữa không?

Lan cười vã lã:

- Dạ! Em làm phiền anh nhiều rồi, với lại chuyện đàn bà với nhau ấy mà. Cũng chưa hoàn toàn yên đâu anh, em cần chị cố vấn cho em thêm một chút nữa...



Tôi trao điện thoại cho Yến rồi thầm nhủ: tưởng nhờ ai cố vấn chứ nhờ chị Yến của em cố vấn thì qủa là kiếm "the right person" rồi còn gì. Yến mà cố vấn cho mẹ nào đối xử với chồng con thì thằng chồng đó không sống dở chết dở thì cũng thành điên khùng cho mà coi. Có lần mẹ kia kể tội thằng chồng hay mèo mả gà đồng rồi nổi nóng nói: "Nhiều khi tôi muốn cắt cái của nợ của thằng chả liệng mẹ nó đi cho rồi chứ chịu hết thấu thằng chả". Yến cố vấn: " Cắt rồi cho vô cái máy xay thịt (meat processor) nghiền mẹ nó ra rồi đổ cho chó ăn, chứ vứt đi thì nó cũng có thể gắn lại thì cắt làm gì?" Chỉ mới nghe có thế mà tôi nổi cả da gà lên …



Mộc Lan là vợ của Hớn em họ xa lắc xa lơ bên ngoại của Yến và vì Yến là vợ tôi nên tôi cũng phải nhận vợ chồng Hớn là bà con... xa bên vợ vì Yến cứ nói rằng qua Mỹ này bà con anh em đâu có ai thì bỏ bà con xa lấy láng giềng gần mà anh. Nói là láng giềng gần là nói giữa đây và Việt Nam chứ vợ chồng Hớn ở mãi tận Chicago còn tôi thì ở mãi Miami thì cũng cả ngàn dặm mấy khi nhìn thấy mặt nhau. Cách nay hơn 20 năm sau khi cưới và mãi đến khi đã có đứa con đầu lòng thằng Hớn mới dắt vợ là Mộc Lan xuống nhận bà con với bà chị họ xa lắc xa lơ.

Thế rồi nó biệt tăm biệt tích chả thấy tăm hơi Hớn đâu. Cứ khoảng năm bẩy năm thì được nó gọi điện thoại một lần thì y như rằng lần đó nó không thất nghiệp thì cũng than vãn chuyện nọ chuyện kia. Ấy vậy mà nó cũng đã theo kịp tôi sản xuất được những năm đứa con.





Hồi đầu năm nay bỗng dưng Mộc Lan gọi điện thoại và chưa nói thì đã thổn thức tức tưởi bù lu bù loa, mới đầu tôi tưởng có ai chết nhưng khi nghe Mộc Lan bệu bạo: "Cho em nói chuyện với chị đi... hu hu…" Tôi vội trao điện thoại cho Yến.



Sau đó tôi được biết chuyện khóc mếu của Mộc Lan nó ly kỳ và tôi không ngờ được cái thằng Hớn hồi đó gặp thì qủa là một chàng chân chỉ hạt bột đúng mẫu mực mà người Mỹ gọi là "family man"; có nghĩa là ngoài chuyện kiếm tiền chăm sóc cho vợ con ra nó không màng bất cứ chuyện gì khác. Nó không quan tâm đến chuyện chính trị chính em, hội hè đình đám gì cả. Hễ nói tới những chuyện đó thì nó gạt phăng đi rồi kêu: "Ối giời ơi! Cứ tụ họp lại rồi chửi nhau như chó với mèo mất thì giờ chứ qúy báu đâu mà để ý tới". Thấy tôi khoái nói chuyện thơ văn thì nó cũng "Ối gời ơi! Thơ văn thì có mài ra mà ăn được đâu anh, khi mất việc thì cũng xếp hàng ở văn phòng thất nghiệp chứ có ra cái thống chế gì ". Nó còn dậy khôn tôi: "Em khuyên anh, cứ lo cho vợ con anh là anh sẽ thấy niềm vui sướng nhất trên đời này rồi". Vì nể mặt bà chị họ nó là vợ tôi và vì nó từ xa đến thăm mình mà mình khệnh vào mặt nó một đấm thì kỳ qúa nên tôi chỉ nhe răng cười và chửi thầm: "Tiên sư cậu! Nếu sống mà chỉ biết ăn uống no say, nhẩy lên bụng vợ rồi ngủ thì sống làm cái quái gì". Thế mà bây giờ nó làm một việc mà chính tôi cũng muốn dở mũ chào để tỏ lòng " khâm phục ".



Chẳng là năm rồi chàng Hớn nhà ta nói dối vợ là sở làm gửi đi tu nghiệp ngoài tiểu bang một tuần rồi chuồn về Việt Nam du hí. Mộc Lan thật thà tin tưởng nơi chồng nên đâu để ý đến cái mưu mô ma le đó. Mà qủa thật một người chồng như Hớn không tin tưởng sao được. Ngoài việc đi làm, cơm nước và con cái ra Lan không lo gì cả. Ngay chính tôi khi nghe chuyện này cũng ngỡ ngàng và tự bảo mình: "Tiên sư khỉ! Chỉ có thế mà mình không nghĩ ra". Nếu không liều mạng thì hẳn nó là thằng điếc không sợ súng vì chọc vào đàn bà nhất là đàn bà đó lại là vợ mình thì chỉ có nát đời trai... gìa chứ giỡn chơi đâu. Hớn đi Việt Nam được hai lần thì bị bại lộ vì một sự tình cờ Mộc Lan coi cái hoá đơn thẻ tín dụng thấy có tiết mục trả tiền mua vé máy bay đi về Việt Nam. Hớn mồm năm miệng mười chối bai bải bảo rằng mua hộ thằng nọ thằng kia; khi Lan hỏi tới thằng nọ thằng kia thì họ ớ ra bảo đâu có. Riết rồi Hớn cũng cứng họng nên biện bác rằng phải về gấp vì tụi nó đào mả ông bố để xây nhà nên phải vù về giải quyết và không muốn Lan ưu phiền lo nghĩ nên Hắn phải giấu giếm.



Tuy vậy từ đó Mộc Lan để ý theo dõi mọi sinh hoạt của Hớn nhưng chưa phát hiện được điều gì quan trọng hơn. Mới đây cu ta lại nói với vợ rằng phải về Việt Nam để làm thủ tục đòi lại căn nhà của ông bố khi ông ấy chết bị mấy đứa em bà con chiếm đoạt tới bây giờ. Nếu không về thì qúa thời hạn coi như mất luôn. Mộc Lan không chịu, thế là vợ chồng lại hục hặc đứa quăng quật cái này, đứa vật vã cái kia. Khi Mộc Lan đòi cùng về VN thì Hớn không chịu bảo vướng vất không lo được công chuyện thế mới vô lý chứ.



Chả hiểu ai mách bảo mà khi Hớn đi làm Mộc Lan lén coi hết tất cả E-mail PC của chàng ta thì mới té ngửa khi khám phá ra rằng ông chồng yêu dấu mấy tháng nay trao đổi tình yêu hàm thụ trên "Nét" với một em Phương Đào nào đó ở Việt Nam. Em gửi cả hình qua cho chàng cùng với những lời yêu đương nồng nàn tha thiết chất chứa cả một trời nhớ nhung cũng như mong ước được sớm hội ngộ cùng chàng thì đời nàng mới có ý nghĩa. Những thư gởi trả lời em Phương Đào của Hớn cũng không kén nồng nàn tha thiết. Có điện thư chàng còn gửi theo một niềm vui phấn khởi là chàng sẽ gửi về cho em khoảng vài trăm đô để em khuây khoả nỗi nhớ mong người yêu xa ngàn dặm. Mộc Lan than rằng: Trời ơi nghe em tức muốn ói máu! Từ hồi lấy em tới giờ anh ấy chỉ như dùi đục chấm nước mắm, hùng hục như trâu húc bờ ấy có bao giờ em được nghe những lời "romantic" vậy đâu.



Mộc Lan bị một cái "shock" thật lớn và gia đình nàng bắt đầu lộn tùng phèo chả ra làm sao cả. Mới đầu Hớn còn chối quanh chối quẩn nhưng truy riết hắn chẳng thèm chối nữa mà còn nói rằng đã lỡ thương người ta rồi bây giờ Lan muốn đối xử ra sao cũng được. Mà quả đúng như vậy, khi còn giấu giếm được thì mới lo sợ chứ đã lộ tẩy rồi thì còn sợ gì nữa. Quanh quẩn chả biết than vãn với ai bây giờ nên Mộc Lan đành gọi Yến để nỉ non cái cảnh "đêm dài tình ngắn" não nùng này.

Yến bảo tôi:

- Em bảo con Lan để em thảo luận với anh coi ý kiến anh ra làm sao rồi sẽ gọi lại cho nó biết.

Tôi gay gắt:

- Sao bà lại bảo có tôi dính vào rồi mới xử trí là làm sao. Chuyện vợ chồng nó thì làm gì là quyền của nó chứ ngay đến tôi có là bố nó cũng chẳng nói nó được với cái thằng ngang như cua ấy.

Yến ngọt nhạt hề hà:

- Thì tụi nó em út trong nhà có chuyện nó mới nhờ mình chứ nếu không gặp khó khăn thì ai làm phiền mình.

Tôi cười nhạt:

- Khi chúng nó "thung thướng" thì chúng nó không ngó gì đến tôi cả, chỉ khi ăn không vô ị không ra thì bắt tôi phải giải quyết là tại làm sao? Tôi than kiểu mấy anh chồng người Mỹ: Why me? Tôi có tội tình gì?



Yến cười tình nói vuốt, "Thôi mà… đời nó vậy rồi anh cay đắng làm gì. Em út nó có gì thì mình cũng nên bỏ qua chứ". Thiệt đúng là cái giọng của mấy ông hội hè trâu-đánh cứ chửi rủa người khác ra rả xong lại hô hào chúng mìng phải ngồi lại với nhau để mà... cùng chửi nhau nữa.



Chưa có ý kiến gì để giúp Mộc Lan thì chỉ hơn một tuần sau Mộc Lan lại gọi tức tưởi:

- Anh chị ơ em khổ qúa, em muốn chết phức đi cho rồi mà chết không được.

Yến lại cuống cuồng nháy tôi cầm điện thoại khác cùng nghe rồi bảo Lan:

- Có gì thì kể cho chị nghe cần gì phải chết. Chết làm gì cho uổng cuộc đời.

Mộc Lan kể rằng tuần rồi Lan uống thuốc tự tử nhưng Hớn khám ra đem đi cấp cứu, tưởng hắn ta động lòng trắc ẩn thương vợ thương con nhưng không hắn còn doạ rằng nếu Lan còn dở chứng ra nữa thì hắn sẽ cho vào nhà thương điên. Còn nếu Mộc Lan muốn ly dị thì Hớn sẵn sàng ly dị. Mộc Lan bấn loạn nên gọi cả ông anh rể họ xa của Hớn ở mãi tận California để nhờ khuyện giải thì ông anh rể cao niên này lại dài dòng văn tự kiểu anh nhà quê Bắc Kỳ:

- Chắc là tại cái số của nó đấy mợ ạ. Ông bố của nó ngày xưa hai ba vợ nên nó bây giờ chắc cũng vậy. Hồi ở Việt Nam đi hỏi vợ cho nó cả chục đám người ta đều chê là ông bố nhiều vợ qúa người ta sợ con gái người ta khổ nên không ai gả cả. Nếu nó muốn thì cứ kệ nó có sao đâu. Ông bố chồng của mợ hồi còn sống có ba bà vợ thì cả ba vẫn đề huề vui vẻ có chết bà nào đâu.

Mộc Lan than thở: "Em đang tan nát ruột gan mà lại được nghe những lời cố vấn vàng ngọc như thế thì em chết sướng hơn". Vì vậy tai Yến lại được dịp Lan rót vào đó những tin ai oán:

- Chị bảo em phải hành động ra làm sao đây chị? Lớn lên rồi lấy chồng em chưa bao giờ bị sự phản bội tàn nhẫn như thế này. Bây giờ anh ấy lì lợm như vậy thì em biết làm sao. Chả còn ai giúp em cả chỉ còn có chị thôi... hu... hu! Chị nói anh khuyên Hớn giùm em được không?

Yến nổi tam bành:

- Em ngu lắm, em chết làm gì chỉ thiệt thân em thôi. Giờ em phải làm đúng như chị nói đây: Dù có tan ruột nát gan cũng không tỏ một thái độ gì cả. Không nói chuyện với nó; không nấu cơm nấu nước, không cho nó ngủ chung giường, nó có mò mẫm gì thì đạp cha nó đi. Nó muốn đi đâu nó đi, không để ý tới nó nữa mà chỉ lo thủ mấy trương mục ngân hàng, lấy bớt tiền ra cất đi. Và chị bảo điều này: em phải nhớ, không ly dị, cứ bảo nó là anh muốn lấy ai thì lấy tôi không ly dị. Em ly dị là mắc mưu nó. Nó chỉ cần em ly dị là nó chia của mang đi nuôi con đĩ. Phải cắn răng mà chịu rồi có ngày nó sẽ lậy em.



Mộc Lan ngây ngô:

- Nếu nhỡ anh ấy lấy nó thật thì sao?

Yến nổi nóng:

- Sao em ngu thế? Nó lấy thì kệ cha nó chứ. Em còn tiếc gì cái thằng mắc dịch ấy nữa. Dính mấy con đượi non đó thì không chết cũng bị thương. Chỉ sợ chưa hết tuần trăng nó lột sạch rồi tếch với thằng khác chứ nó ở với thằng chồng bá vơ hom hem đáng bố nó à? À quên. Em coi E-mail thì tại sao không viết chửi cho con bé ấy một trận xem nó nói sao. Nhiều khi thằng Hớn dối nó là chưa có vợ hoặc là một thằng ma cô nào đó giả gái kiếm chác chứ đã có gì mà em cuống lên như vậy.



Thay vì bênh "em trai …họ" của mình thì Yến không bênh, Yến lại nổi tam bành bênh em dâu. Tôi khám phá ra một điều là khi "quyền sống" của "phe ta" bị xâm phạm thì đàn bà sẽ nhất trí đoàn kết không thiên vị... với họ hàng đàn ông và sẵn sàng làm cho kẻ thù "phe ta" tan tác mới thôi. Hèn gì ngày xưa ở khu gia binh mấy bà vợ lính thường kéo nhau một đoàn đi khện ghen giùm nếu một "con đĩ" nào đó lại lén lút vụng trộm với chồng của một chị "đồng đội" phe ta.



Sau đó Yến bảo tôi: "Anh thử gọi điện thoại nói chuyện với thằng Hớn xem nó nói sao, có gì khúc mắc không?" Tôi thoái thác:

- Em… của bà thì bà la bà rày chứ tôi làm sao mà nói với nó chuyện này.



Nói vậy thì nói chứ từ trước đến giờ Yến bảo tôi làm gì thì dù trái ý tôi cũng vẫn phải làm, tôi không hiểu làm sao. Theo những nhà tâm lý học thì bảo tôi thuộc típ người "hard to say no", nhưng tôi nghĩ một cách giản dị kiểu Việt Nam thì tôi thuộc típ rất "nể vợ" nên tôi vẫn suy nghĩ về điều này coi ai đúng. Mỗi lần mà từ chối được một việc Yến yêu cầu làm thì tôi cảm thấy thoả mãn vô cùng thoả mãn như sau khi tôi yêu nàng...



Vừa cất tiếng lên thì đầu giây bên kia Hớn đã cười hô hố. Mẹ! Gia đình như thế mà nó lại vui như Tết ấy. Mấy lần tôi đề cập chuyện gia đình nó thì nó lái qua chuyện khác và còn dụ dỗ tôi nữa:

- Anh à. Anh phải về Việt Nam một chuyến mà chơi. Đã lắm anh ạ mà rẻ lắm. Con gái trẻ măng à. Anh cứ cặm cụi ở đây lo làm ăn chả biết cái thú trên đời gì cả, anh nghe em đi…

Thôi rồi! Thằng này lậm qúa rồi đây. Chắc nó bị bùa mê thuốc lú gì đây. Tôi nghĩ bụng chẳng lẽ em nào đó cho nó học hàm thụ sách Vu Sơn của bố "bác sĩ Trần Đại Sĩ " để cho thằng này vào mê hồn trận đây. Tôi cố ngắt lời nó, kéo nó về thực tế:

- Này! Anh không có thì giờ. Ba cái chuyện đó bây giờ có dí sát vào lỗ mũi anh thì anh cũng chỉ ngó thôi chứ không chấm mút gì được. Chị mày đã làm cho anh "tan nát đời hoa" rồi. Bây giờ anh chỉ muốn biết tình trạng vợ chồng chú ra sao mà thôi. Chú xử trí ra sao? Con cái nó sẽ nghĩ gì, và cỡ tuổi chú ăn chơi được mấy thở nữa thì sẽ gục ngã…

Không né tránh được nữa thì Hớn đành phải vào vấn đề. Hớn hùng hổ không chỉ kết tôi vợ mà còn tố khổ cả nhà bên vợ nữa:

- Anh ôi anh đừng tin những gì con vợ em nó nói. Em khổ với nó cả hai chục năm rồi. Em đi làm cậm cụi mà anh biết không bà má vợ em với ông anh vợ cứ thậm thụt nay mượn tiền mai mượn tiền con vợ em; mà mượn rồi có trả đâu vì tiền đâu mà trả họ mượn để đi xuống tàu casino cờ bạc mẹ nó hết thế có chết em không chứ. Ngay nhà của họ mà cũng cầm nữa chứ tiền của em mà nhằm nhò gì. Em nói hoài nó không nghe, nói xa nói gần nó cũng vẫn thậm thụt dúi tiền cho mượn; nếu em gắt thì nó giận dỗi bảo: "Em lấy chồng thì em chỉ có nhờ chồng chứ nhờ ai. Anh lại qúy tiền hơn người thì còn dám nhìn mặt ai". Nó nói thế có ứa gan không?



Tôi ngắt ngang:

- Cái chuyện này thì tùy chú xử trí, nhưng nó có dính dáng gì đến cái vụ "đi Việt Nam" đâu.

Hớn hăng hái:

- Dính chứ sao không dính anh! Bởi vậy em mới làm cho bỏ ghét. Em tằn tiện mà chúng nó lại ăn chơi bằng tiền của mình thì tội gì mình không chơi. Mà có gì đâu anh, văn nghệ qua Internet cho vui ấy mà nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ ấy.

Hắn còn tả oán:

- Em khổ lắm anh à. Gần hai chục năm trời nó hành hạ em qúa trời qúa đất. Nó ỉ nó còn trẻ son sẻ nên cứ hở ra một tí là nó dọạ nó bỏ đi lấy thằng khác cho mà coi. Hồi đó em còn ngu và yếu mềm nên cắn răng chịu đựng chứ giờ em đếch sợ nữa rồi. Anh phải hiểu giờ em làm có tiền, nó thì đã sắp thu tàn tan tác lá rơi rồi thả ra chó nó thèm. Đố kiếm được thằng nào khá hơn em. Bây giờ nó bỏ em thì em thách đấy. Em về VN em cưới một lúc bốn con vợ chứ đừng giỡn. Anh à, có em này ở VN đang mết em lắm anh biết không em nói chuyện điện thoại với "ẻn" rồi. Giọng nói nó dễ thương lắm và tình lắm anh ạ. Kỳ này mà con vợ em nó không để cho em đi VN thì em mặc cha nó em không thiết gì nó đâu.

Nghe đến đây thì tôi xin chào thua nó. Tôi chỉ bảo nó rằng giờ lớn tuổi rồi phải nghĩ đến vợ con nhất là con vợ nó đã cặm cụi với mình từ lúc bần hàn cho đến lúc này. Tôi bi phẫn bảo nó: Tao không muốn xía vào chuyện gia đình nhà mày, nhưng nên nhớ một điều những cạm bẫy ở VN ngay tao đây cũng chưa học hỏi được gì. Nó vẫn hồ hởi: "Anh yên trí đi, đừng lo cho em. Em đâu có ngu anh. Đời có còn dài đâu, tội gì mà cặm cụi như anh ấy có ai thương đâu".



Tôi thấy đây là một chuyện ẩn ức của hôn nhân rất phức tạp, bây giờ nó vỡ bờ đến ục một cái thì khó cứu vãn ngay được. Ngay cả những "marriage counselor" của Hoa Kỳ chắc cũng chào thua. Bố khỉ! Nó làm như mấy thằng cha trong chuyện Kungfu ngậm hờn dưới vực sâu tu luyện chờ cơ hội trả oán trả thù. Còn nó thì ôm hờn chờ đến khi vợ nó tàn tạ nhan sắc thì mới dở chứng. Tôi bảo Yến khuyên Mộc Lan rằng cứ bấm bụng chịu đựng, Hớn đang trong cơn mê chưa kiếm được lối ra. Và nếu nó muốn đi về Việt Nam thì cứ để cho nó đi, giữ làm gì. Để nó đi biết đâu thực tế sẽ dậy và nếu nó dính bịnh Aids thì cũng đáng đời nó lo lắng làm gì…



Bẵng đi hai tháng hôm nay Mộc Lan lại gọi điện thoại tôi không hiểu sẽ là chuyện vui hay là chuyện sướt mướt vì chồng con đây. Tôi đang miên man trong đầu chuyện cái thằng em họ bá vơ này thì Yến ngoắc tôi bảo lấy điện thoại khác để cùng nghe Mộc Lan. Giọng Lan có vẻ hơi hồ hởi:

- Trời ơi chị cố vấn hay qúa nếu không thì em đã chết một cách ngu dại rồi. Khi anh ấy đi Việt Nam em gửi E-mail chửi con bé ấy một trận thậm tệ. Em nói rằng vợ chồng tôi đã có bốn, năm con đang sống hạnh phúc thì các người lại phá hại gia cang nhà người ta như vậy. Muốn có tiền mau thì đi làm cái nghề không vốn bốn lời chứ lại giở thói gian manh lừa gạt phá hạnh phúc ngưới khác mà không sợ trời đánh thánh đâm à? Chửi bằng computer không thấy hả, em bảo nó cho số điện thoại để em nói chuyện với nó.

Yến hấp tấp:

- Thế em có nói chuyện với nó không?

- Có chứ. Em xỉ vả cho một trận nữa nên nó khóc lóc thú thật rằng nó là một đứa con gái tật nguyền bị cụt hai chân lên tới háng vì từ hồi nhỏ khi đi lượm đồ ở một trại lính cũ chẳng may nó đạp phải một trái lựu đạn. Anh trai nó bầy ra chuyện chơi bạn bốn phương trên Internet để may ra kiếm được người nào thương tình giúp đỡ chút tài chánh sống qua ngày. Những lời tình tứ đó là do anh trai nó viết chứ không phải nó. Em nghe vậy cũng thấy mủi lòng thương con bé nên em bảo nó rằng nên nói thật với anh Hớn và nếu cần giúp đỡ thì em cũng không quản ngại.

Yến nhẩy cẫng lên:

- Thôi bà non ơi! Bà nghe chúng nó dỗ ngon dỗ ngọt rồi tưởng thật là bà chết. Em có đến nhà nó chưa mà đã cởi ruột cởi gan ra vậy.

- Thì em tính làm sao giữ được chồng thôi chứ nếu lâu lâu có tốn vài trăm bạc thì trời cũng phù hộ cho em, cũng như trời xui em có chị giúp ý kiến nên em mới qua được cái ải này...



Yến vẫn căng thẳng:

- Chị nói cho em biết nhá. Nếu em không nghe lời chị thì có chuyện gì đừng gọi chị nữa. Mà thằng chồng em nó đi VN về chưa?

- Anh ấy về rồi chị à. Mà làm sao kỳ qúa chị ơi. Từ hôm về đến nay anh ấy cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như mộng du ấy. Thấy cái mặt có vẻ thẫn thờ chứ không hung hăng như bữa trước nữa. Em sợ qúa em không dám ngồi xe chung nữa chỉ sợ anh ấy ủi vào cột đèn thì tiêu đời em.

- Nó vỡ mộng rồi chứ còn gì. Khi về VN thì người yêu sầu mộng của nó là một thằng đực rựa hay một con sứt môi lồi rốn rồi mộng vàng tan vỡ chứ gì nữa. Cho đáng kiếp nó. Mà em vẫn làm đúng như lời chị dặn, lạnh như tiền bế quan toả cảng tới khi nào nó qùy xuống lậy mới thôi… Và từ giờ trở đi bằng mọi giá không cho nó về VN nữa.



Tôi than thầm: "Chết bố em rồi Hớn ơi! Mày có thêm bà chị này nữa thì coi như mày sẽ "tan tác đời hoa". 

 








 
843









Ngày trước, tôi hay la cà ở mấy quán cà phê. Đôi khi với bạn, nhưng thường chỉ một mình. Nhấp chút cà phê, hút vài hơi thuốc, và bâng quơ nhìn người đi qua ngoài phố. Người đi qua, thời gian đi qua. Dòng đời cứ vô tình chảy. Còn tôi, ngồi đó như một khóm lục bình tấp lại bên bờ.

Em đến, mang theo một làn gió mỏng - như tà áo tím. Buổi chiều chợt xôn xao. Tôi đứng dậy. Ánh sáng bên ngoài dịu dàng, làm nền cho chiếc bóng của em - lung linh như một ảo ảnh.

Những cái hẹn đầu của tôi thường là ở quán cà phê. Nơi ấy âm ấm những màu nâu huyền thoại. Mầu nâu sóng sánh của tách cà phê, mầu nâu cổ xưa của các bức tường gỗ, và mầu nâu thăm thẳm của đôi mắt người con gái. Dường như, mỗi mầu tượng trưng cho một thời. Bắt đầu cuộc đời là mầu trắng tinh khôi, rồi màu xanh mơ mộng, màu tím trăn trở, màu hồng lãng mạn, màu đỏ đam mê, màu đen u uẩn. Riêng mầu nâu - cà phê - là mầu của la cà, hò hẹn, của gặp gỡ, và chia ly.

Hai muỗng cà phê, hai muỗng cream, hai muỗng đường - ly cà phê nào cũng giống nhau. Nhưng tâm trạng của người thì có khác. Có ngày ngọt, ngày đắng, ngày lờ lợ - không ra ngọt, không ra đắng. Đời là thế mà! (Tôi nói như một người từng trải.) Vậy mà sống bao nhiêu năm trên đời, tôi vẫn ngỡ như mình chưa trải qua cái gì hết. Vẫn ngơ ngác vì bao điều mới lạ. Vẫn vui như trẻ con bởi những điều thật đơn giản. Vẫn có những góc khuất của tâm hồn người tôi chưa từng qua. Vẫn nhìn người chung quanh bằng ánh mắt hiếu kỳ của đứa trẻ mới lớn.

Bên ngoài trời đang mưa. Cảnh vật như một khúc phim tình cảm u trầm, ảm đạm. Những mặt đường lặng câm. Những mặt người buồn tênh - tcs

"Buồn chán" - thú thực, tôi chẳng thích từ này chút nào. Nó cho tôi cảm giác khó chịu, ức chế. Bởi thế, bao nhiêu buồn chán, tôi rũ cả vào chữ nghĩa. Rồi người sẽ nhẹ tênh, như chưa vướng bụi trần. Rồi lại một ngày thong thả - như mây.

Trời vẫn đang mưa. Cách đây mười năm, có thể tôi đã đang buồn. Một nỗi buồn nọ - kia như thời tiết. Nhưng buồn tôi chừ đã lớn, trở thành an phận như mặt đường nằm yên, ngửa mặt hứng những giọt mưa lành lạnh, êm êm - rơi xuống từ một bầu trời khó nhọc, gian truân ...

2415




Biển đêm luôn là một hình ảnh đầy bí ẩn, và đáng sợ. Khi ấy, nước biển đang lạnh dần, gió trở nên tinh quái hơn, và hình hài của biển là một kích thước gần như không giới hạn, vượt qua đường chân trời tăm tối.

Cát đang thiu thiu ngủ, thì cảm thấy một bước chân khẽ khàng đặt trên mình. Rồi đến những bước kế tiếp của hai bàn chân trần mềm mại. Đó là hai bàn chân của một người con gái.

Biển tò mò vội dịu đi những tiếng sóng vỗ xa xôi, gío lặng xuống một chút, và cát cũng thả lỏng người đón nhận những bước chân.

Cô gái đang đi về phía biển.

Gío nghiêng xuống thì thào với Cát:
- Mắt cô ấy mở to, nhưng dường như chẳng nhìn thấy gì hết!

Cát lo lắng:
- Những suy nghĩ của cô ấy đã đông cứng trong đâu

Biển thảng thốt:
- Oh, tôi nghe vài tiếng nói lạnh như đá, vỡ vụn, rơi ra khỏi đầu cô ấy: "... anh ... vĩnh biệt ... "

Cô đến gần Biển hơn...

Cả dải cát chợt lấp lánh - những hạt ánh sáng nhỏ li ti, như phản chiếu lại hình ảnh bầu trời thấp thoáng ánh sao trên cao.

Bàn chân thanh xuân, non dại của cô sắp sửa nhúng xuống làn nước tối tăm, lạnh lẽo

Biển rùng mình, tất cả sóng to sóng nhỏ cùng lắng xuống, im lặng.

Gío hốt hoảng, ngừng lại giữa đỉnh trời.

Hàng triệu hạt cát vội chuyển mình dưới chân cô gái, như muốn hất ngược cô trở vào bờ.

Rồi cả ba: Biển, Gío và Cát cùng thốt lên thứ ngôn ngữ riêng của chúng, nhưng có cùng một nghĩa:

- Đừng, cô ơi!280




Giáo sư y khoa: "Di truyền và hoàn cảnh có gì khác nhau?"

Sinh viên: "Nếu con giống bố thì đó là di truyền."

Giáo sư: "Tốt lắm, nói tiếp."

Sinh viên: "Nếu con giống người hàng xóm thì đó là hoàn cảnh."

Giáo sư: "???"



o O o


Thầy giáo:

"Em A, em thích làm gì mai sau?"

Học sinh A:

"Em muốn làm một nhà từ thiện."

Thầy giáo:

"Tư tưởng vĩ đại thật! Tầm nhìn rất cao. Cho thầy biết tại sao em mơ ước thế?"

Học sinh A:

"Vì nhà từ thiện là một người hết sức giàu có, giàu đến nỗi có thể nhắm mắt vung tiền khắp nơi."1172




Độc thoại


      1. Đám cưới Phiên, tôi rủ Minh cùng đi, cũng gọi là hình thức ra mắt với lũ bạn. Đám bạn của tôi bao giờ cũng cho ý kiến nhận xét vô tư lắm. Hãnh diện đi bên anh, cảm giác mình như một đứa bé gái được mẹ sắm cho một bộ quần áo mới, tôi hồi hộp nhìn lũ bạn, chờ xem bọn chúng chấm điểm.

Lũ con gái kháo nhau:

- Đẹp trai nhỉ.

Bọn con trai lại bảo:

- Thế là bọn mình đã mất Thuyên rồi.

Không phải bọn nó thương tiếc gì đâu, mà chỉ vì nếu tôi có người yêu thì tụi nó không còn biết rủ ai đi cà phê khi có chuyện buồn. Tôi cứ như cái thùng rác của bọn nó. Hễ có chuyện gì hay mới đi công tác về là bọn nó lại đến nhà, lôi tôi ra và thả tôi ở một xó nào đó trong quán cà phê. Tôi uống cà phê, bọn nó uống rượu và vứt vào thùng rác những chuyện lăng nhăng lùng nhùng. Còn bây giờ, có lẽ thời gian cho bọn nó chắc cũng bị cắt xén không nhiều thì ít. Ai cũng nhìn tôi bằng cái nhìn hơi khác, chẳng phải vì hôm nay tôi đẹp hơn ngày thường. Chỉ có thằng Cường là bộc trực hơn cả:

- Có thật là Thuyên đang yêu không đấy ?

Thì sao nhỉ? Có lẽ là nó không ngờ một cục gạch như tôi mà cũng có bồ. Mới quen nhau một tuần mà lời ong tiếng bướm đã vo ve. Điều đó khiến tôi bỗng thấy ngại mỗi khi có việc phải đi ngang con đường vào nhà anh, vậy mà mắt vẫn không thể không lấm la lấm lét nhìn vào căn nhà có giàn hoa giấy vàng vàng trắng trắng ấy. Những lúc như vậy tôi có cảm giác phạm tội ăn cắp của ngôi nhà ấy một cái gì đó giá trị lắm.

Mà cũng phải thôi, ai cũng cho rằng tôi không xứng với Minh. Này nhé: cao một mét bảy tám, việc làm ổn định, lương tháng vài triệu, con trai út, anh chị đã có gia đình, tài sản một chiếc Win (tôi leo lên đó được... bốn lần). Với cái lý lịch ngang ấy của Minh, chuyện tình của tôi và anh bỗng trở thành đề tài nóng hổi vừa thổi vừa bán của mấy người ở cơ quan anh. Đàn vịt giời ở đấy kêu to lắm!

2. Minh vừa được thăng chức phó phòng. Tiếp theo là thay đổi. Anh "chảnh" từ cái chức phó phòng "chảnh" đi. Và, đôi khi tôi nhận thấy trong suy nghĩ của anh, tôi không phải là người được việc. Cứ nhìn kiểu nói chuyện của anh thì biết. Huơ tay trái, múa tay phải và cuối cùng là "Em có hiểu không?". Một tỉ lần em có hiểu không như vậy thì lòng kiêu hãnh của tôi bắt đầu lên tiếng. Tôi - con bé vừa tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo tấp tểnh vào đời, gương mặt khờ khờ như thằng Bờm, một cái nhìn thôi cũng đủ làm mình tổn thương, vậy mà dám cả gan nộp đơn vào đài truyền hình tỉnh. Ước ao rồi sẽ có một ngày, tôi vác camera nghênh ngang đi vào cơ quan anh, cho anh và đàn vịt giời ở đấy... lé mắt luôn.

Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, tôi gọi Minh ra, phất phất tờ giấy trước mặt anh với vẻ hí hửng. Anh bảo:

- Em lớn rồi, suy nghĩ cho người lớn một chút. Đừng trẻ con như thế.

Tôi không là trẻ con. Hình như ý tưởng trả thù này là động lực thôi thúc tôi từ mấy tháng nay. Nhưng mà, để làm được cái việc trả thù trẻ con này tôi phải mất thêm vài năm. Chả biết đến lúc đó, tôi với anh có còn yêu nhau nữa không? Và lúc đó chả biết tôi có còn hứng thú để trả thù nữa hay thôi...

Khi cho Minh biết tin tôi chuẩn bị đi làm, anh có vẻ mừng lắm:

- Em đi làm anh cũng mừng chứ em cứ như vậy anh cũng chẳng biết phải làm sao.

Chẳng biết là anh nói thật bao nhiêu phần trăm nhưng nghe cũng mát dạ. Bắt chước lũ con Phiên, Cầm, tôi cũng bôi xanh xanh đỏ đỏ lên mặt, hân hoan bước vào công việc mới. Ngày đầu tiên đi làm thật chẳng thong thả tí nào, nhất là khi bôi cái thứ xanh xanh đỏ đỏ lên mặt. Vậy mà ai đó lại bảo phụ nữ đánh dấu sự trưởng thành của mình bằng việc trang điểm. Tôi chả tin.

Hôm làm chương trình Tết, bận túi bụi đến tận hai mươi chín, tối bảy giờ tôi mới mò về nhà. Tham công tiếc việc. Thằng em tôi bảo:

- Không có bà chắc đài truyền hình đóng cửa quá.

Còn cha tôi nhăn quá trời, cơn giận của người lớn tuổi bắt đầu bằng sự im lặng. Tôi gọi đó là áp thấp nhiệt đới. Cuống cuồng dọn dẹp, cuống cuồng giặt giũ, tôi tự hỏi con người sao cứ bắt mình phải khổ vì những ngày này như vậy. Nhắm mắt mở mắt, ba ngày xuân đã qua cái vèo, còn hối hả hơn khi người ta dọn dẹp cuối năm. Nó chẳng kịp cho tôi làm mới chính mình. Tôi còn như cũ mèm đi.

Còn lũ bạn, chúng há hốc mồm nhìn tôi như một sinh vật lạ. Từ hồi nào đến giờ, tôi chưa bao giờ nỡ bỏ một chuyến đi chơi với bạn bè. Vậy mà mấy ngày làm chương trình tết, tôi biến đâu mất. Sáng ba mươi tết, tụi nó bắt cóc tôi ra quán cà phê. Phiên hỏi:

- Có còn nhớ tên họ của mình không? Coi chừng cầm ổ bánh mì mà không biết cắn đầu nào trước bây giờ.

Bất giác tôi đưa tay lên đầu, gõ thử cái cốp, thấy đau đau lòng khấp khởi mừng. Chắc cũng không đến nỗi như lũ bạn tôi hù dọa. Còn thời gian nào cho Minh, tôi cứ đi miết, khi cần chả biết tìm ở đâu. Một lần nào đó, anh bâng quơ:

- Có mỗi việc là làm cho anh vui mà em cũng không làm được sao?

Chỉ có thế thôi cũng đủ cho tôi hiểu rằng mình phải có trách nhiệm với từng niềm vui nỗi buồn nhỏ bé của anh.

Thế rồi, công việc cứ cuốn tôi đi. Phóng sự tiếp nối phóng sự, bản tin tiếp nối bản tin. Ý định trả thù đậm chất trẻ con ngày xưa như tan biến đâu mất, chỉ còn lại một tôi cứ như cái đèn cù chạy vòng vòng với ý tưởng cho chương trình mới. Thỉnh thoảng sực nhớ vội đưa tay lên gõ đầu cái cốp, thấy đau đau chỉ để biết rằng mình vẫn còn là mình.

Sáng nay, ý tưởng của tôi đã được duyệt. Tôi như đang ở chín tầng mây, sắp tới chắc sẽ còn bận nhiều. Nghĩ tới cái ngày vác camera nghênh ngang đi vào cơ quan anh không còn xa, tôi như muốn cất cánh bay... Và, trong khoảnh khắc ấy, ý nghĩ mình phải có trách nhiệm với từng niềm vui, nỗi buồn của anh bỗng hiện về...

3. Còn bây giờ tôi ngồi đây. Một mình và chẳng biết phải làm gì với ý tưởng trả thù đậm chất trẻ con của mình khi mà Minh chẳng còn ở bên tôi nữa. Có lẽ khi người ta chán nhau rồi thì một hạt bụi cũng có thể trở thành nguyên cớ. Minh và tôi cũng vậy. Anh xa tôi với một lời giải thích đã được gọt giũa cẩn thận:

- Chúng mình không hợp nhau đâu. Mình chia tay thôi.

Chỉ có thế thôi, mà tôi thấy đau lòng quá. Và tôi, một phụ nữ da trắng tóc dài với trái tim nhạy cảm như sợi dây đàn, từng tích tắc đi qua tôi thấy rằng mình đang sống trong một thế giới nghiêng. Nghiêng từ tình yêu của anh nghiêng đi...

Bọn con Phiên bảo:

- Thằng Minh của mày lên chức rồi, đi đây đi đó nhiều, thấy đèn xanh đèn đỏ nên bỏ đèn dầu là phải chứ gì.

Tôi mà là đèn dầu á? Không dám đâu, tôi là đèn cù đấy chứ. Mấy tháng nay quay vòng vòng với công việc, lúc ngoảnh lại thì chẳng còn gì...

Mỗi sáng tỉnh dậy mới thấy hết cái trống trải của cảm giác đã mất đi một cái gì to tát lắm. Ngẩn ngơ đi ra đi vào, thẫn thờ buồn mất mấy ngày, rồi thôi. Bọn con Phiên chịu tôi ở điểm này lắm, bọn nó bảo còn khuya tụi nó mới sắm được bộ mặt tỉnh queo như vậy. Kệ, đau khổ thì đau khổ nhưng cho hắn biết mình đau khổ thì không bao giờ, nghe chưa! Tôi ừ mà nghe mũi mình cay cay. Chỉ buồn một điều rằng, Minh yêu tôi cơ mà, sao lại mang hết niềm tin của tôi mà đi như thế?

Một vài lần nào đó, tình cờ trên đường tôi chợt thấy anh, khi thì đang cười cười với cái di động bên tai, khi thì đang phóng xe đèo theo một con bé nào đó có vẻ mi nhon lắm, cười sáng cả một góc đường. Bọn con Cầm nói đó là người yêu mới của anh. Tôi cười mà chả biết mình cười vì cái gì. Đi qua một cuộc tình bỗng thấy mình người lớn hơn, vững chãi hơn và già dặn hơn rất nhiều. Thì ra tôi vẫn chỉ là một cô bé theo đúng nghĩa của nó - không biết giữ tình yêu cho mình. Nói như Phiên vẫn thường nói: "Tình yêu như cánh chim, nếu không biết giữ nó sẽ bay đi mất". Có lẽ tình yêu của Minh là cánh chim thật, nó đã bay đi đằng nào, chẳng kịp cho tôi nhận ra rằng Minh của tôi cũng giống như một cậu bé, thích được quan tâm chăm sóc.

Bây giờ tôi ngồi đây, gom tất cả những gì đã đến, đã qua và đã xa mà săm soi, ngắm nghía. Sao vẫn thấy đau ở phía trái tim. Hột muối mặn trăm năm còn mặn, củ gừng cay sáu tháng còn cay. Vậy mà, tình yêu của Minh với tôi mới đấy đã phai, làm sao mà không đau. Tận trong sâu thẳm của lòng mình, tôi rất muốn quên Minh đi, vậy mà sáng sáng chiều chiều mỗi khi ra đường tôi lại cố gắng tìm trong trăm trăm ngàn ngàn gương mặt, một gương mặt tôi nghĩ là của mình, để rồi mỗi tối đi ngủ chỉ muốn ngủ luôn chẳng bao giờ trở dậy nữa...

Chưa bao giờ tôi thấy mình chông chênh như vậy, tựa hồ dựa cây cây ngã, dựa bờ bờ xiêu...

4. Chiều. Chiều rồi. Điện thoại reng tơi bời. Mọi người í ới rủ nhau đi chơi giải trí. Mới đó mà đã hết ngày. Tôi cũng sửa soạn ra về. Ông bảo vệ già đang rị mọ với chiếc xe đạp cà tàng, chào tôi bằng một câu đùa:

- Thời gian cứ qua, chẳng kịp cho người già chúng tôi làm được gì cả. Ở tuổi tôi bây giờ có nhiều điều để nuối tiếc lắm cô ạ.

Tôi phóng xe đi, cảm thấy mình vẫn còn thời gian để nhặt về một lời khuyên. Đôi khi nó cũng giúp tôi vượt qua những ghềnh thác của chính mình. Tôi chưa từng biết rằng khi cuộc tình kết thúc, người ta lại đau lòng đến vậy. Lòng kiêu hãnh làm tôi đau nhiều hơn tôi tưởng. Thế mà nó lại không cho phép tôi khóc...

Và lũ bạn của tôi lại đến, lôi tôi ra khỏi mớ lăng nhăng lùng nhùng đó và thả tôi ở một xó nào đó trong quán cà phê. Bọn nó uống rượu, tôi uống cà phê. Vẫn như xưa nhưng tôi bây giờ đã khác nhiều với ngày xưa. Dạo này tôi bỗng thèm nghe nhạc Trịnh, để ru tình, ru mình. Uống cà phê, mê nhạc Trịnh - có lẽ tôi sẽ trở thành một con người khác, nhẹ nhõm hơn, thánh thiện hơn. Mỗi ngày tôi sẽ chọn cho mình một niềm vui. Niềm vui tiếp nối niềm vui, tôi sẽ quên Minh mau thôi.

Và tôi lại lao vào công việc. Đôi lúc cũng ngu ngơ hỏi lòng, có phải là để chứng tỏ mình với người ta không mà sao mải mê thế. Rồi buồn. Ước ao có một ngày nào đó, tôi lại đứng trước mặt Minh để nghe anh nói rằng: "Ở tuổi anh bây giờ có nhiều điều hối tiếc lắm", như ông bảo vệ già cuối đời mãi nuối tiếc những điều đã qua. Đôi khi người ta cũng không biết rằng mình đã ném đi cục vàng để nhặt về cục đất. Nhưng ước ao của tôi cũng chỉ dừng lại ở đó. Mấy mùa xuân đã qua rồi mà sao tôi vẫn còn thấy đau ở phía trái tim. Ừ, còn buồn, còn đau, còn muốn chứng tỏ mình có nghĩa là còn yêu anh ư?

Lũ bạn của tôi vẫn nói nói cười cười. Ông bảo vệ già vẫn rị mọ với những nuối tiếc của tuổi già. Và tôi, mấy năm qua rồi, Minh của tôi chắc gì còn nhớ đến một mối tình đã trôi qua, vậy mà tôi vẫn cứ mãi nhọc lòng với một vết thương.

Quân tử mười năm trả thù vẫn còn kịp. Mong rằng chưa tới mười năm thiên hạ đã thái bình...



Tác Giả: Hương Ngọc

9


Powered by Blogger.