Ngoài kia gió vẫn đang thét gào, nhánh cau
rơi rụng tả tơi và ngoài kia những cánh chim vừa trở về sau những ngày
trú đông tận ở phương trời xa xôi, chim ơi có thấy không? Giờ chị tôi
đang ở nơi nào?
Chiều nay gió bấc về xác sơ những bụi chuối
sau nhà. Cái lạnh của gió bấc đủ để làm người ta run lên và cái khô
khốc hanh hao của gió bấc đủ để làm héo úa những tàu lá chuối mà chỉ
mới sáng nay thôi vẫn còn xanh thẫm. Những tàu lá chuối mà Má vẫn
thường gói bánh ít ra chợ kiếm dăm ba đồng. Sự khắc nghiệt của nó, cũng
đủ để lòng người xe thắt vì lạnh, vì nhiiều lắm những điều mà nay đã
thuộc về quá khứ.
Chị tôi sang sông cũng vào một ngày như thế
này, gió bấc vi vu thổi lạnh buốt. Từng cơn gió lào xào mái hiên, lá
khô xào xạc, rụng rơi bay lả tả . Đám cưới, đám cưới sao mà buồn quá đi
mất, đám cưới mà chị tôi không hề nở một nụ cười, đám cưới mà có tiếng
ai như đang nức lên nghẹn ngào. Chị tôi khóc, mẹ tôi khóc mà tôi cũng
khóc. Ba giọt nước mắt mà hình như không giống nhau về nỗi niềm dù cả
ba điều mang một vị mặn. Chị tôi khóc vì phải chấp nhận lấy một người
mà chị không hề yêu thương, một người mà hơn chị đến tròn 2 con giáp
tuồi để cứu gia đình thoát khỏi cảnh nợ nần . Mẹ tôi khóc vì thương
con, rồi đây con gái của Mẹ sẽ về làm con nhà người ta, làm dâu xứ lạ.
Còn riêng tôi, tôi khóc phần vì thương chị, phần vì có một ai
đó đang thẫn thờ bước trên lá, khô đóng vai của kẻ bị phụ tình .
Lá khô xào xạc và dập gẫy dưới đôi bàn chân lấm bùn của anh và vụn gãy
như cuộc tình của anh và chị. Chị bước lên xe hoa mà nước mắt nhoà
lệ, chiếc ghe lao vụt đi và dòng sông, bến nước, con đò, mái tranh xưa
lùi dần phía sau lưng chị, trên dòng sông độ ấy, bông điên điển đang
mùa nở rộ.
Vậy mà đã mấy mùa gió về. Ừ năm năm, năm năm, một
khoảng thời gian không quá dài so với một đời người nhưng năm năm liệu
có quá dài đối với người mẹ của tôi chiều nào cũng ra trước sân ngồi
ngóng chị về. Đôi mắt Mẹ nhìn vào vô định khắc khoải và vô hồn, những
dấu chân chim ngày càng hằn sau trên khuôn mặt khắc khổ của Mẹ
tôi. Mẹ vẫn ngồi, đôi mắt vẫn đăm chiêu nhìn về trời xa
để rồi không ít lần, Mẹ giật mình hỏi " Con về đó phải không con?". Mẹ
vẫn ngồi đấy đếm lá rơi và chờ chị về cho đến khi cây bàng trước nhà đã
mấy lần thay áo mà chị vẫn chưa về.
Thế rồi chiếc lá cuối cùng
trên cây bàng cũng lìa cành, chao nghiêng. Lúc ấy cũng là lúc mẹ nằm
xuống trong nỗi tuyệt vọng. Còn đâu nữa người mẹ già răng đã rụng mà
miệng vẫn bõm bẽm nhai trầu như để bào mòn những năm tháng đợi mong.
Ngoài kia gió vẫn đang thét gào, nhánh cau rơi rụng tả tơi và ngoài kia
những cánh chim vừa trở về sau những ngày trú đông tận ở phương trời xa
xôi, chim ơi có thấy không? Giờ chị tôi đang ở nơi nào?
Powered by Blogger.
Hay !
ReplyDelete