The Internet makes it possible to build a digital business that will work for you 24 hours a day, 7 days a week, and even make money while you sleep. Understand how to obtain Ebook resale rights inexpensively, so you can be a digital entrepreneur with minimal up-front costs.

Understand how to obtain Ebook resale rights
Understand how to obtain Ebook resale rights

1. Determine what, in addition to money, you hope to gain from reselling Ebooks. Are you building your name as a trustworthy source for information? Do you have a specific audience that you want to attract?
2.Determine the dollar amount you can afford to spend on Ebook resale rights.
3. Decide what type of Ebook resale rights you want to pursue.
Standard resale rights (also called “normal resale rights” or “resell rights“) allow you to turn around and resell the Ebooks you buy, much like you can be an affiliate to promote a product and get a cut of the sales. You can only sell the right for someone else to use the product, not to resell it themselves, and you cannot change the product in any way.
Master Resale Rights grant the ability to sell the right to resell Ebook resale rights. Again, you cannot change the Ebooks nor can you sell the right to do so.
PLR (Private Label Rights) to Ebooks can give you the right to edit the work and even claim it as your own, depending on the details of the specific rights granted to you in the license. Buying unrestricted PLR grants you all rights to the work, while restricted PLR has limitations on what you can do with the Ebook.
4. Decide if you want rebranding rights, which allow you to replace all the author’s links to their website with your own links. Note that this is a separate right from the resale rights.
5. Create a list of the topics you’re interested in reselling. Are you interested in Ebooks on gardening, blogging, or some other topic?
6. Use your search engine of choice to search for the rights you want to buy in quotation marks, and a topic that you want the Ebooks to be about.
7. Keep notes of the Ebooks you find in your search, where you found them, what rights are for sale, and how much those rights would cost.
8. Repeat the previous two steps for all the topics you’re interested in selling online.
9. Compare the costs for the titles you’re interested in reselling to determine which ones will cost least.
10. Select the title or titles that fit within your budget



Với đa phần sinh viên, Tết là kì nghỉ lý tưởng để về quê sum họp bên gia đình. Thế nhưng, bên cạnh những bạn không có điều kiện về quê ăn Tết do hoàn cảnh khó khăn thì lại có không ít bạn kiếm cớ ở lại thành phố vì không nỡ xa… người yêu!

Mẹ ơi, Tết này con không về
 
N là sinh viên của một trường ĐH có tiếng ở Sài Gòn. Từ trước khi nhà trường thông báo lịch nghỉ Tết, N đã gọi điện về báo với mẹ Tết này không về vì tìm được việc làm lương cao. Mặc dù không muốn nhưng mẹ N gật đầu đồng ý bởi con gái năn nỉ ỉ ôi, "ở lại vừa kiếm được tiền, vừa học hỏi được thêm kinh nghiệm, tốt cho tương lai của con". Thế nhưng, N ở lại vì không nỡ để người yêu ăn Tết một mình ở thành phố.
 
Ngày mới yêu nhau, dù bị bạn bè ngăn cản, N vẫn cương quyết rời khỏi kí túc xá để dọn đến ở trọ gần người yêu cho tiện “chăm sóc” nhau. Mang tiếng ở gần nhau nhưng nhiều khi N dẫn người yêu về phòng ở lại mấy ngày, lúc thì N đến phòng người yêu ngủ lại qua đêm. Xóm trọ ai cũng biết, họ ăn ở gần một năm nay như vợ chồng.
 
Chuyện của N chỉ là một trong rất nhiều câu chuyện của bạn trẻ ngày nay, vì mải chạy theo tình yêu nông nổi, họ đã thờ ơ trước niềm mong mỏi, ngóng trông của cha mẹ ở phương xa.
 
Vì sợ mất người yêu, một số sinh viên đã không về quê đón Tết (Ảnh minh họa, nguồn: Internet)
Vì sợ mất người yêu, một số sinh viên đã không về quê đón Tết (Ảnh minh họa, nguồn: Internet)
 
Không dám ở lại thành phố như N, nhưng M.X cũng cố mua vé tàu về thật muộn để tranh thủ ở bên người yêu những ngày cuối năm. M.X cho biết: "Gia đình cũng quan trọng nhưng còn đó chứ mất đi đâu mà sợ, về sớm dọn dẹp cực thêm, ở lại đây đi chơi với người yêu vừa lãng mạn lại vừa không sợ hắn tăm tia em nào!".
 
Tuy nhiên, không phải ai cũng có cuộc sống tốt như N và M.X. Bạn Nguyễn T.H là sinh viên năm cuối ĐH Văn Hóa mấy năm nay phải ngậm ngùi đón Tết xa nhà để tiết kiệm tiền đi lại. Vì quê ở xa (Thanh Hoá) nên từ khi vào đại học, H chưa bao giờ được ăn Tết ở quê.
 
Gia đình H có năm người thì ba người vào Sài Gòn kiếm sống, ở quê chỉ còn mẹ và em trai nhỏ. Những ngày Tết, sau khi được nghỉ học, H phụ khuân vác với bố, đến khuya còn tranh thủ xin một chân giữ xe ở chợ.
 
Tết, đâu phải ai cũng vui…
 
T có người yêu nổi tiếng ăn chơi, mặc dù nhiều lần cô quyết tâm chia tay nhưng đều bị hắn lúc thì dỗ ngon dỗ ngọt lúc thì đe dọa mà quay lại. Tết đến là lúc T lo sợ nhất, bởi người yêu cô rất mê sát phạt đỏ đen, cứ vài bữa lại ngửa tay xin tiền cô. Tiền không có, hắn lại đi ghi nợ. Sợ gia đình hay biết, lại thương người yêu, T đành cắn răng ở lại thành phố làm thêm để có tiền trả nợ.
 
Trong khi đó, S lại có nỗi khổ riêng. Chỉ ít ngày trước khi về quê ăn Tết, cô nàng phát hiện mình đang có thai, lúc đó người yêu cô đã về quê trước. Một thân một mình những ngày giáp Tết với cái thai đang dần lớn lên trong bụng, S mới thấm thía hết những nỗi đắng cay của thân con gái trót dại.
 
Những câu chuyện trên chỉ là một số trong rất nhiều trường hợp bạn trẻ ăn Tết xa nhà vì những lý do không đáng có. Dù ngoại mặt có cố tỏ ra vui vẻ và bình thản đến đâu thì chắc hẳn họ cũng không giấu được nỗi nhớ quê, nhớ cái Tết thân thuộc, ấm áp giữa chốn thị thành xa lạ…
 
Đâu phải ai cũng may mắn được hưởng một cái Tết sum vầy bên gia đình và những người thân yêu, đâu phải ai cũng còn cha mẹ, còn một mái ấm để ngóng đợi mình về mối lúc xuân về… Đừng để khi mất đi chúng ta mới thấy nuối tiếc và ân hận thì cũng đã quá muộn màng.
 


Cô bạn thân chuyển về quê làm việc, giờ chỉ còn mình nó ở lại cái thành phố đang phát triển này. Nó gặp anh trong buổi chia tay cô bạn ấy cùng các đồng nghiệp cũ. Anh đã lại gần tỏ vẻ quan tâm và xin số điện thoại của nó.

 

Anh đưa nó đi chơi, uống nước, ăn chè và hóng mát. Qua cách anh thể hiện, nó nhận xét anh là người ga lăng, tính cũng hay hay, để làm bạn thì thật tuyệt, nên nó vẫn giữ mối liên hệ tốt đẹp.

Cho đến một ngày nghe kể chuyện cô bạn vội thảng thốt: “Lão có vợ và một đứa con trai rồi”. Nó bất ngờ rồi tự cười mình may quá chưa đi xa hơn.

Tối hôm ấy anh hẹn đi chơi, nó kêu bận, nếu có thể thì hẹn anh 5h chiều hôm sau.

Họ ra quán nước hóng gió, nó nhìn thẳng anh và hỏi: “Chiều anh không phải đón con và giúp vợ việc nhà sao? Em nghe nói chị nhà xinh gái lắm”.

Dường như anh không giật mình, mặt chẳng hề biến sắc, anh nhanh chóng xác nhận “Ừ, vợ anh đẹp lắm, tuy trẻ song rất biết điều, tính tình sắc sảo nên anh cũng được nhờ…”. Tạm biệt rồi nó nghĩ thầm, chắc chẳng dám vác mặt đến nữa đâu.

Vậy mà anh vẫn liên lạc, nhắn tin đưa đẩy và hẹn gặp, nó tránh mặt liên tục. Anh cố gắng gọi điện, kể lể thật bi thương: “Anh và cô ấy từng có qua lại quan hệ với nhau nửa năm trời, song thi thoảng cô ấy vẫn hẹn hò với những người gọi là bạn bè khác. Đùng một phát cô ấy thông báo đã có bầu. Anh luôn ngạc nhiên rằng tại sao mà lại có chửa được, nhưng không muốn mang tiếng “quất ngựa truy phong”, dẫu sao đã ăn nằm với nhau đã lâu, nên anh đàng hoàng đứng ra nhận trách nhiệm, nói chuyện với bố mẹ để lo liệu đám cưới”.

Vài đứa bạn vô tâm thích chọc ngoáy, còn trêu anh rằng khi nào thấy đầu ngứa ngứa thì phải cẩn thận, khéo đang mọc không chỉ một cái sừng đâu. Là do vợ anh một thời oanh liệt quá. Anh sống trong tâm trạng mặc cảm và có nhiều lúc đã bực bội vô cớ khi nhớ về quá khứ của vợ”.

Giọng anh khê đặc lại khiến nó ái ngại: “Không ít người nói con trai chẳng giống anh, nhưng dù sao nó cũng mang họ của anh, và anh đã có thời gian dài sống bên cạnh, chăm bẵm bế bồng nó từ nhỏ, anh không muốn làm đứa trẻ bị tổn thương bằng kết quả ADN. Nó vô tội, chỉ là do anh đã quá vội vàng, thiếu tỉnh táo nên giờ mới ra cơ sự, làm khổ những người liên quan thôi”.

Rồi anh nhìn nó trìu mến: “Gặp em anh càng cảm nhận rõ điều đó. Em mới là người anh cần, nếu em đồng ý, anh sẽ bỏ vợ. Anh yêu em và sẵn sàng bỏ con người lang chạ đó để đến với tình yêu đích thực”.

Một “vở” tán rất bài bản, đặc sắc, có nghề và đậm sức lay động lòng người nên nó nghe mà muốn rung rinh. Tuy nhiên nó chẳng còn ở cái tuổi ẩm ương, trẻ con dễ tin người nên trong lòng vẫn bán tín bán nghi, để xem tấm lòng người ta thế nào. Song bỗng thấy anh ta ngãng dần ra.

Hôm vừa rồi ngồi ngoài quán, nó tí ngã khi vô tình nghe anh nói giọng rất thương cảm, hình như anh ta cặp kè với ai đó, bị vợ bắt quả tang, đang bệ rạc cầu xin vợ: “Cô ta thấy anh có tiền nên cứ lăn vào, anh là người chứ có phải thánh đâu. Hãy tin anh, anh chỉ có mẹ con em thôi”.

Nó cười sằng sặc nghĩ thầm, sao anh không đi làm diễn viên nhỉ?

TSL


Ai chả thích đi mua sắm, ăn uống rồi chơi bời này nọ, đi với người yêu mà cứ phải nhìn cái ví để chọn món thì chán lắm. Với lại ngồi xe ga quen rồi, giờ bảo mình ngồi xe số, eo ôi ngán...
Sống dựa, sống bám đang hiện hình rất rõ ở một bộ phận không nhỏ người trẻ. Thay vì lao động để tự nuôi sống mình, họ chọn cách sống như tầm gửi, chỉ biết leo bám vào cành cây. Thậm chí có người sẵn sàng “bán thân” để có cuộc sống an nhàn.
 
“Nhắm mắt” làm bồ nhí đại gia

Được xếp vào hàng “mặt đẹp như hoa, thân hình chuẩn như người mẫu” nên Hà Thu (quê Hải Phòng) quyết tâm thực hiện mơ ước trở thành minh tinh màn bạc. Sau năm lần bảy lượt thi cử, Thu cũng đỗ vào một trường Cao đẳng đào tạo diễn viên ở Hà Nội ở tuổi 24.

Thời gian lên Hà Nội ôn thi, Thu không quản nặng nhọc làm đủ mọi thứ nghề để kiếm sống, nào bán quần áo, phục vụ quán cà phê. Từ khi thi đỗ, môi trường học tập cũng tạo cho Thu những cơ hội việc làm “nhàn nhã mà lương cao hơn”. Thu bỏ việc ở một quán cà phê để chuyên tâm theo các bạn đi diễn. Bởi dù làm diễn viên phụ, đóng mấy vở be bé thì thu nhập của Thu cũng hơn hẳn làm phục vụ quán cà phê.

Đi diễn cũng đồng nghĩa với việc Thu phải ăn mặc sành điệu hơn, hợp mốt hơn. Rồi bạn bè rủ đi bar để “mở rộng mối quan hệ” cô cũng gật đầu đồng ý. Dần dần cuộc sống sinh viên của Thu chỉ là thỉnh thoảng lên lớp, thỉnh thoảng đi diễn và tối nào cũng đi bar.

Như bạn bè vẫn nói, chăm đi bar cũng có cái lợi của nó, sau hai tháng “cày mặt” ở bar, Thu cũng lọt vào tầm ngắm của một vị đại gia bất động sản tuổi ngoại ngũ tuần. Ban đầu khi nhận được lời đề nghị của vị đại gia nọ - “làm bồ của anh, anh sẽ lo cho em tất cả”, Thu còn bĩu môi không thèm trả lời vì “ông già này đáng tuổi bố mình”.

Đến khi phải chìa tay vay từng đồng một sống qua ngày, Thu mới lần mò lại mẩu giấy ghi số điện thoại mà vị đại gia nọ giúi vào túi xách cô. Chỉ một lời đồng ý của Thu, lập tức cô được chuyển đến một căn hộ chung cư đầy đủ tiện nghi. “Anh” giao cho Thu một chiếc chìa khóa xe máy và dặn “em thích đi diễn thì đi, không thì ở nhà, anh lo tất”.

Được lo từ a tới z, cuộc sống sinh viên của Thu bây giờ là thỉnh thoảng lên lớp, thỉnh thoảng đi diễn, ngày ngày đi mua sắm, lúc nào đại gia alo là có mặt.

Nguyễn Huyền (ĐH Văn hóa Hà Nội) cũng có cô bạn “sống sướng nhờ sắc đẹp” như Thu. Huyền kể: “Có cô bạn cùng khoa với mình tên Ng., người Sơn La, cao ráo, trắng trẻo, được xếp vào hàng hotgirl của khoa. Hồi năm nhất mình thấy cô ấy ăn mặc giản dị, tóc đen nhánh, dễ thương lắm. Đến năm thứ hai bắt đầu biết ăn diện, tóc ép nhuộm vàng hoe. Bây giờ đến cuối năm ba rồi thì lột xác hẳn, mặt lúc nào cũng phấn son, váy áo toàn hàng hiệu, sành điệu nhất nhì khoa.

Nghe đâu nhà cô ấy trên Sơn La cũng nghèo, cô “đổi đời” vì cặp bồ với đại gia. Có lần đi thi mặt cô ấy bầm tím, phải đeo kính đen, mọi người xì xầm là cô ấy bị đánh ghen”.

Gái đẹp tội gì yêu trai nghèo!

Chuyện những kiều nữ có sắc đẹp, sẵn sàng đánh đổi tất cả để có cuộc sống an nhàn, đầy đủ giờ đây không còn hiếm. Thậm chí dù họ làm bồ nhí đại gia, cặp kè với người có gia đình vẫn “bô bô” cho thiên hạ biết chứ không còn giấu giếm như trước đây.

Như cô bạn tên Ng. người Sơn La của Nguyễn Huyền, bạn bè trong trường nhìn Ng. leo lên chiếc xế sang của “người yêu” đáng tuổi cha chú mình cũng chỉ trỏ, xì xầm bàn tán nhưng Ng. mặc kệ lời ra tiếng vào. Thậm chí cô này còn sẵn sàng “đáp trả” với những đối tượng không chịu “nói xấu sau lưng”.

Huyền kể: “Có lần mình chứng kiến Ng. đốp chát với hai người bạn cùng trường. Hai cô kia nhìn thấy Ng. bước về phía chiếc xe sang thì cười khuẩy rồi bảo chả khác nào con ca ve. Thế là Ng. tiến về phía hai bạn này hỏi thẳng “hai bạn cười cái gì”. Hai cô bạn kia chưa kịp phản ứng thì Ng. đã đốp luôn “chân ngắn thế thì còn ế dài dài”.

Chân dài đi với đại gia, trai nghèo thì đừng mơ yêu gái đẹp dường như đã trở thành logic tất yếu của cuộc sống. Hầu như cô gái nào có nhan sắc, dáng chuẩn cũng thường trực suy nghĩ “không việc gì phải yêu trai nghèo”.

K. A (một cô gái có nhan sắc được xếp vào hàng hotgirl của trường THPT N.T) không ngại ngùng tuyên bố “mình thế này, chả tội gì phải yêu trai nghèo”. Tiêu chí chọn người yêu của K.A là “không cần đẹp trai lắm nhưng phải có tiền và ga lăng”.

“Ai mà chả thế, mình đẹp tội gì yêu trai nghèo. Nói thì người ta bảo thực dụng nhưng yêu người nghèo khổ lắm. Ai chả thích đi mua sắm, ăn uống rồi chơi bời này nọ, đi với người yêu mà cứ phải nhìn cái ví để chọn món nọ món kia thì chán lắm. Với lại ngồi xe ga quen rồi, giờ bảo mình ngồi xe số, eo ôi ngán!”, K. A thẳng thắn.

“Thử tìm cả đất nước này xem có chân dài, mặt đẹp nào chịu lấy ông chồng nghèo không. Có mà tìm mòn mắt không ra”, K.A nói thêm.

Theo Vietnamnet


Đa số phụ nữ đều đủ thông minh để biết điều gì sẽ làm mất lòng đàn ông, đặc biệt là trong lần gặp đầu tiên. Nhưng có những điều nhỏ xíu họ lại không lường trước được:

 

Đánh màu mắt khói

Đối với phụ nữ, màu mắt khói thật thời trang, nó khiến họ trở nên bí ẩn và quyến rũ. Nhưng trong lần gặp đầu tiên, đàn ông sẽ nghĩ rằng cô gái này chắc hẳn là một người khó tính, cầu toàn và kén chọn. Bởi mắt khói cần phụ nữ phải đầu tư thời gian và sự tỉ mẩn, nó không phổ biến và cũng không dễ đánh, đàn ông cảm nhận được điều đó và họ ước tính khoảng thời gian phụ nữ tiêu tốn để make-up, chọn đồ trước khi ra ngoài.

Các nàng nên dùng tông màu nhẹ nhàng trong những lần gặp đầu tiên. Và trong thời gian đầu “bỡ ngỡ”, phụ nữ hãy đặt điểm nhấn vào chiếc vòng cổ, bởi vòng cổ rất gần vòng... một, và đàn ông thì không thể nào thoát khỏi sức hút nam châm của đôi gò bồng đảo.

Quá cứng nhắc

Thực sự khi hẹn hò với phụ nữ, đàn ông không bao giờ mong đợi sẽ gặp một cô nàng bốc lửa và đa tình. Nhưng họ cũng có những nhu cầu tình cảm, muốn nhận được những cử chỉ yêu thương.

Nếu đã gặp gỡ, đi chơi, đi ăn nhiều lần mà chàng vẫn không được “tặng thưởng” chút gì cho sự nhiệt tình của mình, chàng sẽ bắt đầu nản lòng và tự hỏi, cái ước muốn bé nhỏ của mình, liệu có lúc nào trở thành sự thật?

Nếu bạn nghĩ mình đã đưa ra tín hiệu mà chàng vẫn không nhận ra để tiến tới? Vậy hãy chủ động hơn một chút. Những hành động nhỏ như kéo chàng lại gần để chỉnh cổ áo, hoặc giả vờ vô tình khoác lấy tay chàng. Những tín hiệu đó sẽ rõ ràng hơn và khiến chàng sướng rơn vì hạnh phúc. Còn nếu bạn thấy không thoải mái với những mong đợi vội vàng của chàng, bạn thích tuýp đàn ông từ tốn, chậm rãi? Vậy đừng tốn thêm thời gian của cả hai bên. Mỗi người lại tiếp tục lên đường để tìm một nửa phù hợp hơn.

“Em không biết nấu ăn”

Đây là điều bạn không nên nói ra và cũng không ai yêu cầu bạn phải trung thực về chuyện này ngay lần đầu hò hẹn. Bạn nghĩ mình nấu ăn rất dở nhưng biết đâu đấy, nhờ mật ngọt tình yêu mà đối với chàng, bạn nấu ăn ngon không tả xiết? Và nói chung, so với khả năng nấu nướng “tự biên tự diễn” của một người đàn ông độc thân vụng về, thì có một người phụ nữ xinh xắn nấu ăn cho đã là niềm hạnh phúc lớn lao.

Bạn gọi những thứ đắt tiền nhất

Chàng sẽ nghĩ bạn là người rất thích hưởng thụ, sống xa hoa và ưa chuộng các thương hiệu nổi tiếng. Đàn ông nhiều lúc cũng lo xa, chàng sẽ suy luận tiếp rằng: Nếu sau này mình lấy cô ấy thì có chu cấp nổi cho những nhu cầu xa xỉ của vợ không? Nỗi sợ lớn nhất của nam giới là không lo nổi cho vợ con. Và từ đó, chàng sẽ chùn bước.

Kém công nghệ

Trong thời đại công nghệ, đàn ông thích những cô nàng thông minh và có hiểu biết nhất định về các sản phẩm high-tech. Nếu bạn nói rằng mình không biết dùng smart phone, rất ít chat, không cập nhật web cá nhân và chẳng mấy khi check email, chàng sẽ nghĩ bạn thật “quê mùa”. Bạn có già đến nỗi để bị lạc hậu như thế không? Hơn thế nữa, công nghệ cũng là một cách kết nối hai người đấy.


Trong đời mình, tôi sống độc thân khá nhiều. Và bất chấp làn sóng sách báo gần đây nói về chủ nghĩa độc thân như một nét văn hóa mới trong giới trẻ, tôi vẫn phải thận trọng thú nhận rằng, sống “solo” chưa bao giờ mang lại cảm giác yên bình cả.

 

Nhìn lại quá khứ, tôi chẳng thể nhớ ra được, có lúc nào trong đời mình muốn cô độc thế này không. Tôi sinh trưởng trong một gia đình đông con và từ bé đã ở chung phòng với 2 anh lớn rồi lại 2 đứa em gái nhỏ. Đấy là lý do tôi khá thích thú khi ở tuổi 20, vào đại học, tôi có một chỗ ở riêng. Thật xa xỉ, căn hộ nhỏ tôi thuê có bếp nấu ăn và giá sách, bàn học riêng, chỗ ngủ riêng, chẳng ai can thiệp chuyện tôi tắt hay bật đèn ngủ cả. Cảm giác rất thú vị khi tự đi chợ và chất đầy đồ ăn yêu thích vào tủ lạnh, tự nấu nướng mỗi ngày. Song tôi cũng không thể phủ nhận đôi lúc cảm thấy nặng nề khi bước chân về nhà, đứng trước cánh cửa khóa im ỉm, tự mở cửa vào, biết rõ rằng không có ai chờ đón.

Dĩ nhiên, cảm giác đó của tôi khi ấy hoàn toàn không giống với cảm giác của người đang sống trong cuộc hôn nhân thiếu hạnh phúc, phải tự hỏi mình có đang làm khổ bản thân, tự chuốc gánh nặng khi sống như cái bóng lặng lẽ.

Thành thực thú nhận thì, tôi từng kết hôn ở tuổi 34, làm mẹ 1 năm sau đó và đến 40 tuổi, tôi lại chỉ có một mình, chia quyền chăm sóc con gái cùng chồng. Giai đoạn cuối cuộc hôn nhân đó tôi rơi vào khủng hoảng, luôn tự hỏi mình có nên kết thúc nó để được yên tĩnh một mình hay không, Tôi vẫn nhớ cảm giác xa cách mỗi khi tối đến, về giường, hình dung ra cảnh câm lặng xem TV còn hơn nói chuyện với chồng, hay chính xác là bới lại cuộc tranh cãi vừa mới xảy ra trước đó.

Tôi chia tay chồng. Phải nói rằng, khi bạn chia tay chồng và sống với con, điều đó không giống với đơn độc. Sống bên con tôi cảm nhận rất rõ mình có người đồng hành, cho dù con bé vẫn còn nhỏ và chưa thể nói chuyện với tôi về những vấn đề của người lớn. Có thể sự phụ thuộc vào mẹ của con bé khiến tôi có cảm giác luôn cần phải ở bên nó nhiều hơn, đó cũng là lý do tôi duy trì mãi tình trạng độc thân, không có quan hệ với bất cứ người đàn ông nào.

Năm tháng qua đi, con gái lớn lên và không còn tập trung vào mẹ nữa. Đó cũng là lúc tôi lần lượt có 2 mối quan hệ với 2 người đàn ông. Họ đều đến ở nhà tôi rất nhiều, nhưng không có ai chính thức chung sống cả. Đối với cả hai người, tôi đều thoáng qua ý nghĩ kết hôn, nhưng tôi lại không đủ sẵn sàng để đi đến đích cuối. Rốt cuộc, họ đều tìm đến mối quan hệ khác. Con gái tôi sống trong ký túc xá, thi thoảng về nhà để ngủ. Song tôi bắt đầu quay lại cảm giác mình là người duy nhất sống trong căn nhà. Công việc của tôi liên quan đến viết lách, bởi thế thời gian tôi ở nhà còn dài thêm.

Hàng đêm, khi những âm thanh của thành phố đã chìm vào bóng tối, nỗi cô đơn lại đánh thức tôi. Tôi đang làm gì đây trên chiếc giường rộng thênh thang như vậy? Chẳng có ai ngáy o o bên cạnh để tôi có thể cố gắng bịt tai hay đưa chân sang thúc vào người cho anh ta nín. Sao tôi lại trong tình cảnh này, khi những người tôi quen biết có cặp có đôi? Hạnh phúc hay không hạnh phúc, họ vẫn luôn có cặp. Tôi sẽ bế tắc trong tình trạng này mãi sao? Từ đây tôi nghĩ đến ngày cuối đời của mình. Tôi sẽ chết mà chẳng có ai phát hiện?

Tôi không có ý phản đối những người tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống độc thân. Tôi thán phục sự lạc quan, niềm vui, sự thỏa mãn của họ về cảnh sống độc thân ấy. Nhưng khó ai thuyết phục được tôi rằng sống một mình là lý tưởng. Tự do làm mọi điều mình muốn ư? Đi đâu tùy thích, không ràng buộc, thoải mái trong mọi mối quan hệ ư? Những điều đó rồi dần dần sẽ không còn nhiều ý nghĩa, một khi bạn đã bước vào tuổi xế chiều.

Xét cho cùng, mấu chốt của vấn đề có lẽ không nằm ở việc bạn chọn sống một mình hay sống có đôi, mà nằm ở việc bạn sắp xếp cuộc sống như thế nào với tư cách một người lớn. Và mô hình nhà dưỡng lão nên phát triển, để con người có thể sống độc thân, nhưng không bị cô lập.

Chẳng ai muốn chỉ có một mình, tôi tin đó là sự thật.


Nhìn đám bạn đang cười đùa vô tư, Duyên ước gì mình được như tụi nó, lúc nào cũng vui vẻ, vô tư, sao tự nhiên Duyên lại chuốc buồn bực vào mình làm gì chứ! Thiệt là... mà tất cả là do hắn, do nụ cười “đáng ghét” của hắn...


Ngày Duyên nhìn thấy “nụ cười ngây ngất” của hắn là một ngày “định mệnh”. Ngày ấy đã thay đổi... cuộc đời Duyên (ít nhất là lúc này). Duyên bắt gặp nụ cười đó ở lớp học thêm Toán đầu năm 12 này. Duyên nhớ rất rõ Duyên đã “rụng rời”, đã ngơ ngẩn thế nào khi thấy hắn cười - nụ cười bí ẩn mà ngọt lịm. Thế là thích, là quyết tâm “chinh phục” hắn!
Sau đó, Duyên lập tức “điều tra lí lịch” của hắn, liệt kê ra giấy hẳn hoi.
Tên : Nguyễn Thanh Liêm.
Sinh nhật: 29/10
Nơi cư trú: 12A6
Trạng thái tình cảm: độc thân
Tính tình: hơi chảnh, hơi... đểu (hic hic, đây là theo lời mọi người nói)
Số điện thoại:...
Nick Y!M:...
...
Duyên còn lập ra danh sách dài ngoằng những điều cần làm trên “con đường chinh phục hoàng tử “của mình, và Duyên đã thực hiện.
Ngày đầu tiên, tức là ngay ngày hôm sau của buổi học thêm đầu tiên, Duyên đi bộ đi học (chà, hắn cùng đường về với Duyên đây mà!). Ra về, trời nắng chang chang, Duyên đứng ngay cổng trường (để đợi cái người mà- ai- cũng- biết- là- ai- đấy). Duyên chờ được khoảng năm phút thì hắn và “nụ cười bí ẩn” xuất hiện. Duyên bẽn lẽn vén lại mái tóc, lòng hồi hộp chờ đợi. Hắn ra, liếc qua thấy Duyên, rồi hắn... lên xe chạy thẳng. Duyên đứng ngơ ra, hụt hẫng. “Dù sao hắn cũng từng cười với mình hôm qua ở lớp học thêm mà, chắc tại hắn không nhìn thấy mình”. Thế là ngày đầu tiên thất bại! Duyên thất thểu ra về, trời nắng dữ dội. Hên mà có nhỏ Lan chở về, hic hic...
Ngày thứ hai, lại tới ngày học thêm, Duyên chưa bao giờ náo nức muốn đi học như vậy. Nhưng theo kế hoạch đã định, Duyên sẽ đi trễ một chút. Để chi vậy cà? Để có cơ hội tiếp cận đối tượng chứ chi nữa!
Duyên đến trễ năm phút, bẽn lẽn vào lớp. Duyên đưa mắt nhìn xem hắn - “hoàng tử” của Duyên đang ngồi chỗ nào. Duyên làm mặt tỉnh, lại bàn của hắn, cười dịu dàng. Hắn hiểu, xích vô cho Duyên ngồi. Duyên mừng mừng, trong lòng vui lắm. Bước đầu của kế hoạch đã thành công! Không bỏ lỡ cơ hội, Duyên quay sang bắt chuyện với hắn:
- Vô lớp lâu chưa bạn?
- Năm phút!
- Tui học A2.Còn bạn?
- ...
- Bạn tên gì dzậy?
- ...
- Sao bạn không nói gì ?
- Đã tới trễ còn nói chuyện trong lớp!
Hắn nhếch môi cười, rồi nhích qua bên kia một tí. Nụ cười hơi... đểu! Duyên thấy mặt đỏ bừng. Thế là kế hoạch thứ hai thất bại!
Ngày thứ ba, Duyên quyết định tấn công bằng con đường... bí ẩn. Hắn bí ẩn chắc thích những gì bí ẩn. Thế là Duyên online để nhắn tin cho hắn, Duyên đã add nick hắn ngay từ lúc vừa biết nick hắn. Log in rồi, Duyên trố mắt ra, hắn từ chối cho Duyên add nick. Duyên thấy hơi tức, lòng tự trọng hơi bị tổn thương. Nhưng kệ, ai biểu Duyên biết mà còn đâm đầu vô. “Ném lao phải theo lao”, Duyên nhắn cho hắn mấy dòng:
“Tui chỉ muốn làm quen nên add nick của bạn, sao lại không cho vậy?”
Có trả lời. Hắn đang ở đó.
“ Ai vậy?”
Mắt Duyên sáng lên, chat dễ nói chuyện hơn. Duyên lóc cóc gõ bàn phím:
“Tui chưa quen bạn nên mới muốn làm quen nè”.
“Bạn là ai sao biết nick tui?”.
“Bạn chưa cần biết đâu, sau này mình sẽ nói”.
“Xin lỗi, tui không nói chuyện với người lạ, bye”.
Sau đó mặc cho Duyên kêu réo gã vẫn im re. Lại thất bại!
Duyên đem chuyện của mình kể cho đám bạn nghe. Tụi nó xúm vô bình luận, mổ xẻ, phân tích... cứ như là chuyên gia tâm lí. Cuối cùng, tụi nó rút ra kết luận là hắn chảnh, thậm chí hắn rất “đểu” nữa!!! Rồi kêu Duyên bỏ cuộc đi... Nhưng Duyên đã lỡ thích hắn, mà Duyên không chịu thua như vậy, Duyên chưa chịu khuất phục ai bao giờ, chẳng lẽ lại chịu thua hắn?!
Làm sao đây? “...Điện thoại, rồi nói lộn số, rồi làm quen? Kì lắm! Hắn cũng sẽ nói như lúc chat thôi!
Lúc đi ngang người hắn giả bộ làm rớt tập, để hắn lụm giùm, rồi làm quen? Giống mô típ phim Hàn quá! Không khéo không lãng mạn mà thành lãng xẹt luôn thì khổ!
Viết thư cho hắn? Thôi thôi, sến chảy nước!
Nhờ bạn hắn làm “bà mai”? Hm... Hắn chẳng có đứa bạn thân nào!...”
Duyên trằn trọc, quay trái, rồi quay phải, ngồi dậy, rồi nằm xuống,... đủ kiểu, Duyên không ngủ được.
Với tính cách của hắn như vậy, thì chỉ mấy nàng có cá tính mạnh mới lọt vô mắt xanh của hắn thôi. Duyên đã có cách...
Sáng hôm sau, theo kế hoạch đã định, Duyên một mình đi qua lớp hắn. Vừa xuất hiện ở cửa lớp, Duyên thấy lớp 12A6 của hắn ồ lên, chỉ trỏ, xầm xì,... cứ như là đã biết Duyên “có ý đồ” với hắn rồi vậy. Duyên thấy hai má nóng bừng. Đám con trai đứng trước cửa vừa cười vừa nói:
- Tìm Liêm hả bạn?
- Bạn ở bên A2 phải hông?
- Không có Liêm có tui được hông bạn?
...
Cả lớp cười ồ lên.
Duyên đỏ mặt chạy về lớp... Duyên mắc cỡ !
Về lớp rồi, Duyên suy nghĩ lại, thấy như vậy biết đâu lại tốt hơn. Mọi người biết rồi thì cũng đỡ cho Duyên, đánh tiếng với hắn giùm Duyên. Thế là kế hoạch của Duyên vẫn chưa thực hiện được. Duyên thấy mình... bạo thiệt! Mà con gái thời bình đẳng như vậy chắc không có gì quá đáng.
Ra chơi, Duyên ngồi với lũ bạn để phân tích tiếp chuyện của Duyên và hắn. Tụi nó còn ủng hộ kế hoạch của Duyên, hứa sẽ hỗ trợ Duyên.
- Duyên ơi có bạn tìm kìa!
Duyên nhìn ra cửa sổ. Hắn và đám bạn lớp hắn đang đứng ngoài cửa!
Duyên thấy tim đập mạnh, đập thình thịch trong lồng ngực... Duyên thấy run run... Không biết sao hắn lại qua tìm mình. Lại càng không hiểu tại sao lại cảm thấy run như vậy, trước đó Duyên còn định “tỏ tình” với hắn cơ mà!
Đám bạn hối Duyên:
- Ra đi! Theo kế hoạch mà làm!
- Hắn tới rồi! Cơ hội tốt đó! Đừng bỏ lỡ nha!
- Bình tĩnh! Tụi tao ủng hộ mày mà!
Duyên run rẩy đứng lên ra ngoài. Đám bạn Duyên cũng đi theo. Mấy đứa trong lớp theo “phản xạ”, thấy đông đông là để ý, nên cũng ngoái ra nhìn.
Tới cửa, hắn đang đứng trước mặt Duyên. Vẫn “nụ cười bí ẩn” đó! Duyên càng cảm thấy tim đập dữ dội hơn trong lồng ngực, cứ như là nó muốn chạy về phía hắn, không muốn ở lại với Duyên nữa.
Duyên hít khẽ một hơi rồi nói:
- Có gì không bạn?
- Nghe nói hồi sáng bạn qua tìm tui hả? Có gì không?
- Ờ, tui... tui...
Duyên thấy hai má nóng lên, xung quanh mọi vật như mờ đi...
Một nhỏ bạn hích nhẹ hông Duyên :
- Nói đi !
Hắn vẫn đứng đó, vẫn tư thế đó, khuôn mặt đó, nụ cười đó... Duyên không ngờ lại khó nói như vậy. Không giống Duyên ngày thường chút nào! Duyên lấy lại tự tin, cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng:
- Bạn... có thể đi uống nước với tui tối nay được không?
Đám con trai lớp hắn phá lên cười ha hả.
- Ha... ha... Hay thiệt! Công nhận thằng Liêm đào hoa ghê bây!
- Chết mày rồi nha Liêm, có em dụ khị rồi!
Đám con gái chưa kịp hiểu gì thì hắn lên tiếng:
- Bạn đang muốn hẹn hò với tui đó hả? Xin lỗi, tui không rảnh!
Rồi hắn quay lưng đi về lớp, để lại nụ cười mỉa mai. Đám con trai đi theo hắn về lớp, vừa đi vừa cười đùa đắc ý.
Còn lại Duyên đứng đó. Duyên thấy mọi thứ quay cuồng. Duyên không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì nữa... Duyên chỉ thấy hai má nóng bừng, mũi cay cay... Và mắt mờ đi... Duyên chạy vội đi... Bỏ lại mọi ánh nhìn soi mói, mọi cái chỉ trỏ tò mò, mọi nụ cười chê trách hay thương hại,... Duyên cắm đầu chạy. Đám con gái A2 chạy theo, nhưng Duyên đã vào toilet khóa cửa lại. Ai kêu cũng không mở cửa. Đám bạn thấy thương Duyên, thấy tội nghiệp cho Duyên, và thấy căm phẫn cho Duyên! Tụi A2 chỉ còn biết đứng ngoài nghe tiếng khóc thút thít của Duyên! Tụi nó hiểu Duyên đang nghĩ gì, Duyên cảm thấy thế nào... Lòng kiêu hãnh của Duyên từ trước giờ đã bị đánh sập bởi một tên “đểu”. Tiếng Duyên cứ thế thút thít, lúc to, lúc nhỏ...
Chuông reng vào lớp! Tụi nó gọi Duyên ra, Duyên vẫn khóc trong đó. Tụi nó đành lủi thủi về lớp, xin thầy cho Duyên nghỉ tiết vì bệnh. Chuông ra về. Cả lớp A2 kéo đến toilet tìm Duyên. Duyên vẫn ở trong đó. Cửa vẫn khóa, nhưng không nghe tiếng Duyên khóc nữa. Tụi A2 đứng ngoài khuyên nhủ, nói với Duyên đủ điều. Chưa bao giờ thấy lớp Duyên đoàn kết như vậy. Cả lớp đứng trước... toilet. Mấy lớp khác đi ngang ai cũng nhìn... Có đứa biết chuyện, có đứa không. Có mấy đứa xúm lại hỏi thăm, có đứa đi luôn... Thầy cô cũng nhìn, học sinh cũng nhìn... Tụi con trai A2 thấy ngại ngại nên về trước... Duyên vẫn không ra. Trường đã sạch bóng người... Trời nắng chang chang... Đám con gái cũng lần lượt kéo về, chỉ còn đám bạn thân của Duyên. Tụi nó nói mãi, gọi mãi vẫn không thấy Duyên ra, không nghe tiếng Duyên. Tụi nó đâm lo... Sợ Duyên làm điều gì dại dột. Tụi nó hối hả kêu réo,... Đang định xông cửa vào (giống trong phim hay làm) thì thấy cửa mở, Duyên ra, mặt mũi không tèm lem như tụi nó tưởng mà còn trên mức bình thường, nếu không muốn nói là “tươi như hoa”, cứ như là chưa hề có chuyện gì xảy ra!?
Tụi con gái thấy lạ quá, nhưng thấy thương Duyên quá xá, chắc Duyên buồn quá hóa... khùng. Đứa ôm vai Duyên, đứa nắm tay Duyên, đứa cầm cặp cho Duyên... Duyên cười:
- Làm gì vậy? Tao tự đi được mà!
- Tao biết mày buồn! Mày cứ khóc cũng được, đừng cười như vậy, tụi tao lo quá!
- Không sao mà!
- Thiệt không Duyên? Mày đừng làm tụi tao sợ.
- Không sao! Tao chỉ tức cái gã đó thôi. Tội gì hành hạ thân tao cho khổ.
- Mày biết vậy là tốt rồi.
Duyên bắt đầu ghét hắn! Duyên cũng ngại tụi bạn trong trường. Nhưng Duyên quyết coi việc đó như là “tai nạn đầu đời”. Duyên sẽ lấy lại tự tin. Duyên không bỏ cơm, không ủ rũ cả ngày, không khóc ướt gối, không đòi chuyển trường... như người khác. Đối với Duyên, ngày hôm đó vừa khóc, vừa chịu đựng mùi amôniăc trong toilet là quá đủ cho “mối tình đầu” của Duyên - “mối tình” đầu tiên đến trễ, mãi tận năm 12, nhưng lại không đẹp, lại là đơn phương, mà ngắn ngủi, chỉ có vài ngày, mà lại bị từ chối như vậy. May mà Duyên chưa nói toẹt ra là Duyên thích hắn. Biết đâu sau này đây sẽ lại là kỉ niệm đẹp? Duyên tích cực ăn, tích cực ngủ,... để hắn thấy Duyên không vì hắn mà khổ sở. Nhưng Duyên cũng tích cực... tập thể dục để không... béo phì.
Duyên lôi chồng báo cũ của mẹ ra để “nghiên cứu”. “Bị từ chối- đối xử với người ta thế nào?”- đúng bài Duyên muốn tìm. Duyên đọc đi đọc lại, suy nghĩ bài báo. Phải đối xử với hắn thế nào? Duyên đọc, rồi lại suy nghĩ, rồi lại đọc,...
Duyên vẫn không nghỉ lớp học thêm. Ngày đầu tiên ở lớp học thêm sau chuyện đó, Duyên vẫn tươi tỉnh đi học thêm Toán - nơi Duyên lần đầu tiên bắt gặp “nụ cười bí ẩn” của hắn. Hắn đang vào lớp, nhìn thấy Duyên, hắn nhếch môi cười, rồi tới ngồi kế bên Duyên. Duyên lịch sự xích vô cho hắn ngồi. Ừ, Duyên phải chứng tỏ cho hắn thấy Duyên là người lớn, chẳng thèm trách con nít như hắn.
Sáng hôm sau Duyên hí hửng kể cho đám bạn nghe về “hành động lịch sự” của Duyên tối qua. Đám con gái khen Duyên :
- Chắc hắn bất ngờ lắm!
Duyên lại gặp hắn ở căng- tin. Hắn lại cứ ngồi chung bàn với Duyên. Lần này thì Duyên bực. Sao chuyện lần trước không làm hắn quê, không làm hắn có suy nghĩ khác về Duyên mà còn ngoan cố ngồi chung. Hắn muốn mỉa mai Duyên sao? Duyên thay đổi chiến thuật, không lịch sự với hắn nữa.
Hắn vừa ngồi xuống, Duyên đứng lên, dọn li qua bàn bên cạnh. Duyên lại thấy đắc ý. Duyên nghĩ mình là người lớn thật rồi. Duyên không hề thấy thích hắn chút nào nữa. Duyên thấy mình hành động thật đúng, thật người lớn. “Mối tình đầu” lại giúp Duyên trưởng thành. Như vậy cũng tốt! Duyên lén nhìn qua bàn hắn. Nhìn mặt hắn không tức, không bực... mà lại cười (lại cười!). Duyên lại thấy tức! Sao hắn lại không tỏ vẻ gì là khó chịu cả?
Duyên lại kể cho đám bạn nghe. Tụi nó nói Duyên vẫn chưa phải là người lớn, người lớn không tức khi “kẻ thù” của mình không bực bội, hay nói đúng hơn là người lớn không có “kẻ thù”. Người lớn phải vị tha, không nhỏ nhen như con nít.
Duyên ngẫm nghĩ. Chắc có lẽ Duyên không phải người lớn thật, mà cũng chưa phải người lớn. Duyên nghe đi nghe lại bài “I'm not a girl, not yet a woman” của Britney. Ừ bài này hợp với tâm trạng của Duyên lúc này.
Duyên dần dần không còn thời gian để tìm cách “trả thù” nữa. Duyên lao vào học, học bù đầu bù cổ để chuẩn bị cho kì thi đại học. Duyên không gặp hắn suốt kì ôn thi. Duyên cũng không nhớ tới hắn nữa.
Rồi một ngày, sau khi đỗ đại học, Duyên gặp lại hắn khi về trường cấp ba lấy bằng tốt nghiệp. Duyên nhớ lại chuyện cũ, tự dưng bật cười... Duyên không giận, không tức nữa. Hắn cũng có vẻ hơi ngượng ngùng. Nhưng Duyên và hắn đã nói chuyện với nhau. Hắn xin lỗi Duyên chuyện ngày xưa con nít hiếu thắng. Duyên cười xòa, không trách hắn... Ngoài kia nắng đã lên cao, trời xanh ngát, thênh thang, Duyên không biết mình đã lớn thật chưa...


Tình yêu thật sự là gì

"Khi hai người yêu nhau, họ không nhìn nhau mà họ cùng nhìn về một hướng" - Saint Exupery


Thư của mẹ gửi con gái,
Có lẽ nụ hôn chiều nay vẫn làm con ngây ngất. Tim mẹ như ngừng đập khi nhận ra đó là con, và cậu bạn vẫn đến giúp bố sửa máy vi tính! Vậy là con gái mẹ, 18 tuổi, đã yêu và đã hôn!

Thực lòng, điều đầu tiên mẹ muốn là ngăn cấm con. Mẹ muốn nói với con về kỳ thi đang lúc nước sôi lửa bỏng. Về chuyện “hãy đợi” đến khi đủ chín chắn. Nhưng cuối cùng, mẹ quyết định để con tự lựa chọn. Bởi nếu đó không phải là những cảm xúc thoáng qua mà là một tình yêu thực sự thì sẽ là điều đáng tiếc...

Tình yêu thật sự là gì?

Tình yêu thật sự không phải là cảm xúc, dù nó thường đến cùng những cảm xúc mạnh đến mức làm con người choáng ngợp. Tình yêu không thể kéo dài nếu hai người chỉ có cảm xúc với nhau.

Sự hiểu biết lẫn nhau mới là nền tảng của tình yêu thật sự. Con có thể “phải lòng” một chàng trai thậm chí chưa bao giờ nói chuyện. Nhưng để có một tình yêu thật sự, con cần phải tìm hiểu về người ấy. Bởi biết về tư cách và cá tính người mình yêu là vô cùng quan trọng.

Cùng chung một mục đích sống sẽ giúp cho con và người ấy có được tình yêu dài lâu, bởi các con sẽ đi cùng hướng suốt cuộc đời. Nếu tham vọng của con trở thành một doanh nhân quốc tế, còn điều duy nhất người ấy mong ước là một mái ấm sum vầy, no đói có nhau, thì chắc chắn là xung đột sẽ nảy sinh. Nếu con khao khát một cuộc sống đổi thay, đầy thử thách, còn người ấy yêu một cuộc sống tĩnh lặng, thanh thản, thì dù cảm xúc có lớn đến mấy, sẽ cũng có lúc những cá tính sẽ va chạm. Và tình yêu sẽ tan vỡ cho dù hai người vẫn còn cảm xúc với nhau.

Tình yêu không phải là tình dục. Tình dục được tạo ra cho hôn nhân - một sự cam kết lâu dài. Nếu vượt ra ngoài hôn nhân, tình dục chỉ mang lại hậu quả khắc nghiệt: có thai ngoài ý muốn, những căn bệnh lây lan qua đường tình dục, điều tiếng dư luận, và có thể cả sự xấu hổ tủi thẹn. Một mối quan hệ chỉ dựa trên sự ham muốn. Con có hiểu không?

Tình yêu là sự lựa chọn. Là một sự cam kết. Mặc dù cảm xúc là một phần không thể thiếu được của tình yêu, mặc dù tình dục là một phần của hôn nhân, thì tình yêu cũng không thể tồn tại nếu chỉ dựa vào những điều đó. Nếu con hỏi mẹ tình yêu là gì, thì mẹ sẽ nói với con:

• Yêu, là nhìn thấy ở người đó những điều không hoàn hảo mà vẫn yêu.

• Yêu, là muốn mang lại cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất.

• Yêu, là không mất trí, vẫn học quên mình, vẫn dành trái tim cho gia đình và bè bạn...

• Yêu, là dành thời gian, công sức để tìm hiểu tâm hồn và tính cách của nhau.

• Yêu, là dành thời gian và công sức để tìm hiểu và yêu quý những gì mà người con yêu gắn bó.

• Yêu, là tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau.

• Yêu, là nếu tranh cãi thì không thường xuyên và cũng không nghiêm trọng.

• Yêu, là nếu tranh cãi chỉ giúp hiểu nhau hơn và tình yêu bền vững hơn.

• Yêu, là hướng tới một mối quan hệ lâu dài.

• Yêu, là khi xa cách, chỉ thấy yêu hơn và gắn bó hơn.

Tình yêu là vậy, con ạ!

Chỉ yêu nếu đó là tình yêu thật sự. Mẹ tin vào sự lựa chọn của con.

Mẹ của con,


Ngoài kia gió vẫn đang thét gào, nhánh cau
rơi rụng tả tơi và ngoài kia những cánh chim vừa trở về sau những ngày
trú đông tận ở phương trời xa xôi, chim ơi có thấy không? Giờ chị tôi
đang ở nơi nào?

Chiều nay gió bấc về xác sơ những bụi chuối
sau nhà. Cái lạnh của gió bấc đủ để làm người ta run lên và cái khô
khốc hanh hao của gió bấc đủ để làm héo úa những tàu lá chuối mà chỉ
mới sáng nay thôi vẫn còn xanh thẫm. Những tàu lá chuối mà Má vẫn
thường gói bánh ít ra chợ kiếm dăm ba đồng. Sự khắc nghiệt của nó, cũng
đủ để lòng người xe thắt vì lạnh, vì nhiiều lắm những điều mà nay đã
thuộc về quá khứ.

Chị tôi sang sông cũng vào một ngày như thế
này, gió bấc vi vu thổi lạnh buốt. Từng cơn gió lào xào mái hiên, lá
khô xào xạc, rụng rơi bay lả tả . Đám cưới, đám cưới sao mà buồn quá đi
mất, đám cưới mà chị tôi không hề nở một nụ cười, đám cưới mà có tiếng
ai như đang nức lên nghẹn ngào. Chị tôi khóc, mẹ tôi khóc mà tôi cũng
khóc. Ba giọt nước mắt mà hình như không giống nhau về nỗi niềm dù cả
ba điều mang một vị mặn. Chị tôi khóc vì phải chấp nhận lấy một người
mà chị không hề yêu thương, một người mà hơn chị đến tròn 2 con giáp
tuồi để cứu gia đình thoát khỏi cảnh nợ nần . Mẹ tôi khóc vì thương
con, rồi đây con gái của Mẹ sẽ về làm con nhà người ta, làm dâu xứ lạ.
Còn riêng tôi, tôi khóc phần vì thương chị, phần vì có một ai
đó đang thẫn thờ bước trên lá, khô đóng vai của kẻ bị phụ tình .
Lá khô xào xạc và dập gẫy dưới đôi bàn chân lấm bùn của anh và vụn gãy
như cuộc tình của anh và chị. Chị bước lên xe hoa mà nước mắt nhoà
lệ, chiếc ghe lao vụt đi và dòng sông, bến nước, con đò, mái tranh xưa
lùi dần phía sau lưng chị, trên dòng sông độ ấy, bông điên điển đang
mùa nở rộ.

Vậy mà đã mấy mùa gió về. Ừ năm năm, năm năm, một
khoảng thời gian không quá dài so với một đời người nhưng năm năm liệu
có quá dài đối với người mẹ của tôi chiều nào cũng ra trước sân ngồi
ngóng chị về. Đôi mắt Mẹ nhìn vào vô định khắc khoải và vô hồn, những
dấu chân chim ngày càng hằn sau trên khuôn mặt khắc khổ của Mẹ
tôi. Mẹ vẫn ngồi, đôi mắt vẫn đăm chiêu nhìn về trời xa
để rồi không ít lần, Mẹ giật mình hỏi " Con về đó phải không con?". Mẹ
vẫn ngồi đấy đếm lá rơi và chờ chị về cho đến khi cây bàng trước nhà đã
mấy lần thay áo mà chị vẫn chưa về.

Thế rồi chiếc lá cuối cùng
trên cây bàng cũng lìa cành, chao nghiêng. Lúc ấy cũng là lúc mẹ nằm
xuống trong nỗi tuyệt vọng. Còn đâu nữa người mẹ già răng đã rụng mà
miệng vẫn bõm bẽm nhai trầu như để bào mòn những năm tháng đợi mong.
Ngoài kia gió vẫn đang thét gào, nhánh cau rơi rụng tả tơi và ngoài kia
những cánh chim vừa trở về sau những ngày trú đông tận ở phương trời xa
xôi, chim ơi có thấy không? Giờ chị tôi đang ở nơi nào?


Chia tay…a đổi thay… mắt e cay…a có hay

Hết thật rồi sao a??? sự thật đấy, phũ phàng quá. E thực sự k hiểu và cũng k tin. E đã khóc nhiều hơn mưa, nhưng khi ngồi viết những dòng này e lại chẳng thể khóc. Nước mắt còn đâu hở a??? Thực sự bên cạnh anh e cảm thầy rất bình yên và hạnh phúc. Nhưng cuộc sống thì đâu chỉ có màu hồng phải k anh?


E đã biết quá nhiều anh ạ. Nhưng trong e không có quyền được nói. E im lạng, chịu đựng, kìm nén. Để những nỗi đau dày xéo bản thân. Cứ giả vờ đi để anh vui, để a thực sự được bình yên theo đúng cách mà người ta nghĩ. Không phải bí mật nào cũng cần phải biết vì đôi khi sự thật quá chua chát, nhưng ta đã biết hết rồi thì phải làm thế nào. E dằn vặt, đau đớn, khổ tâm…nhưng….e im lặng

Vô tình ta lại mất nhau

Để rồi 1 ngày a nói: “ A đã quá mệt mỏi, chia tay thôi”. Mắt e nhòa đi, k lí do, chỉ thế thôi, vậy là kết thúc đó. Lúc này nhìn mày thật sự rất đáng thương . Bản thân k muốn làm mình đau lại càng k muốn làm người mình yêu đau nên lại đành lặng im dẫu người ta đã-không-còn-yêu-mày –nữa…………
Khái niệm hạnh phúc trong e mất dần. E đã để tuột mất a rồi. E k cố giữ hay a k muốn giữ. Nhưng dù thế nào đi nữa a sẽ mãi là kỉ niệm đẹp của e dù trong tiềm thức hay ở thực tại. E sẽ đợi a, chờ 1 ngày a đến nắm lấy tay e và nói: “A cần e”. E đã tha thứ cho a rồi nhưng sẽ không nói cho a biết để coi đó như 1 hình phạt………………Hạnh phúc a nhé……..E.Y.A!!!!!!!!!!!!!!!

Có lẽ nào tất cả là giấc mơ
Phút nồng say mới đây rồi biến mất
E nhận ra 1 ty rất thật
Nửa trái tim nửa hạnh phúc viển vông
Có lẽ nào ta lại phải xa nhau
E 1 mình giữa mưa chiều lạnh giá
Sau đêm nay phải quên đi tất cả
Mọi con đường đều không rẽ về nhau
Có lẽ nào chỉ 1 lời chia tay
A lặng lẽ quay lưng về phía nắng
Và phía trước những khung trời màu trắng
Hạnh phúc nào sẽ đón đợi chúng ta
Có lẽ nào mọi thứ sẽ trôi qua
Như con sông không trôi về bến đợi
Đêm mùa đông mong chờ 1 ngày mới
Sớm mai nào a sẽ đứng đợi e
Có lẽ nào tình giống như giọt sương
Đợi bình minh rồi vụt tan lặng lẽ
Có cơn gió thổi qua rất khẽ
Mang e về nơi biển cả mù xa
Có lẽ nào k có 1 ngày sau
Phố mùa đong im lìm trong lạnh giá
Và sau đây những nỗi buồn rất lạ
Khi ta yêu nhưng không thuộc về nhau…………………………..
A đã từng là tất cả những gì em muốn
Chúng ta đã từng bên nhau như thế
Nhưng chúng ta đã để mất điều đó
Mọi ký ức thân thuộc bỗng mờ phai
A luôn vờ vĩnh
Quá nhiều cho 1 kết thúc hạnh phúc của em

Dù cho mưa có ướt đẫm vai em, buốt giá. Nước mưa làm ướt mắt em, mặn đắng bờ môi. Dù cho thế nào đi nữa, e vẫn sẽ sống như e vốn thế………………………


Người ta nói cái gì nhanh đến và cũng nhanh đi, nhưng có lẽ điều này chỉ đúng với một số ít nào đó...anh đến bên tôi thật nhẹ nhàng và cũng rời xa tôi thật nhẹ nhàng, thật nhanh chóng, nhưng tình cảm tôi dành cho anh...giống như những cơn mưa mùa đông da diết, nồng nàn...sẽ còn mãi

Lần cuối để Em nói: Em nhớ Anh !

Trước đây em đã từng nói : “em muốn có một tình yêu mãi mãi” và em đã từng bảo anh “sau này đừng yêu ai khác nữa nhé!” anh đáp lại em chỉ bằng một câu nói, một câu nói đã từng khiến em hạnh phúc “anh… yêu…em!”. Giờ sao nhắc lại khiến lòng em đau nhói, nước mắt không ngừng tuôn rơi khi em nhận ra “chi có em yêu anh mà thôi”. Và những gì mà em đã vẽ ra về tương lai, tất cả cũng chỉ là những mong ước hết bình dị của một người con gái khi lần đầu biết cảm nhận tình yêu là gì… tất cả từ trước đến giờ chỉ là suy nghĩ của mình em!

Khi em hỏi anh “chắc là sẽ chẳng khi nào chúng mình có được cái kết như 2 đứa từng nghĩ?” . anh chỉ trả lời em bằng một tin nhắn “anh xin lỗi”. anh đâu cần phải xin lỗi, đừng xin lỗi em!

Em không muốn anh là người có lỗi… bởi vì em đã tin anh cũng đã từng yêu em! Có thật không hả anh? Có thật anh cũng đã từng yêu em không??? Hay chỉ là em ngộ nhận như thế?

Trước mặt anh, trước mặt mọi người, em luôn nói : “em ổn, em không sao!”, nhưng sao lại không sao được khi mọi chuyện diễn ra quá nhanh như thế anh nhỉ?

Em nhớ anh! Nhớ nhiều lắm, nhưng giờ em không đủ tư cách để có thể nhắn tin với anh như thế nữa đúng không? Trước đây mỗi khi nhớ anh, em hồn nhiên nhắn “em nhớ anh!”, giờ thi em chỉ có thể lặng lẽ khóc mà thôi…
Gía như thời gian có thể quay trở lại, em sẽ lựa chọn không bao giờ quen anh… để em mãi có thể hồn nhiên như ngày nào… em sợ quen anh, em sẽ lại yêu anh mất…em đã tự nhủ sẽ mạnh mẽ kiên cường đứng lên… ừ đúng rồi em phải mạnh mẽ chứ, phải thật mạnh mẽ anh nhỉ?

Anh có nhớ không “mỗi hạt mưa là mỗi lần anh nhớ em!” anh đã nói với em như thế… và em đã tin.. và cho đến lúc này khi anh đã xa em, em vẫn tin anh… em là thế, một khi đã tin ai, em luôn tin đến cùng…có lẽ vì thế mà càng đau đớn hơn… mọi người bảo em ngốc, bảo em quá dễ tin người, ai bảo ông trời sinh em ra như thế….

Người ta thường nói khi hai trái tim không còn yêu nhau thì se xa rời nhau, nhưng giờ đây em nhận ra “chia tay không phải vì không còn yêu nhau, mà chia tay vì tình yêu chưa đủ lớn!” có đúng như thế không anh? Có đúng tình yêu ấy chưa đủ lớn, anh không cần em bên cạnh đúng không? Hay là vì anh chưa từng một lần yêu em? Còn em, em đã yêu anh, bằng một tình yêu rất thật… giờ đây nhìn lại em thấy mình rất ngốc! anh cũng thấy thế đúng không? Em ngốc nghếch đên mức không thế mắng anh một câu, đến mức không muốn anh là người có lỗi…giờ bảo em đối diện với sự thật, em thấy …thấy sao nhỉ? Giờ em thây bình an, mà sao đôi khi những cơn sóng nhỏ vẫn dồn dập ập tới, vẫn khiến em thôi không nghĩ??? Những phút giây bên em, anh thì thầm bên tai em “anh yêu em!” có thật lúc đó anh yêu em không? Người ta bảo em mọi chuyện mới diễn ra nên sẽ nhanh lấy lại cân bằng nhưng sao khó anh nhỉ? Nhưng em sẽ cố ma, để anh yên tâm về em, dù mất bao lâu, nhưng nhất định em sẽ làm được… trong bất kì chuyện gì, em cũng rất kiên cường, bây giờ cũng thế, em không như người ta níu anh ở lại… em đã từng bảo anh thế mà, nếu còn yêu em, anh sẽ ở lại đúng không? Vì phải cảm thấy thoải mái khi bên nhau anh nhỉ?

Anh từng bảo anh thích em gửi những câu chuyện nho nhỏ cho anh! ừ, hôm nay em gởi, nhưng lại là một câu chuyện buồn… em xin lỗi vì gửi câu chuyện như thế này cho anh! Nhưng chỉ một lần này nữa thôi, một lần này nữa thôi anh nhé! Chỉ một lần duy nhất này nữa thôi, hãy nghĩ về em như nghĩ về người anh đã từng yêu nhé! Em tự an ủi mình như thế đấy… em muốn được ra biển cùng anh một lần nữa… biển đêm ngày hôm ấy đã làm em yêu anh, giờ em cũng muốn biển đêm sẽ xóa hình ảnh anh ra khỏi tâm trí em…ra khỏi tâm trí em để anh có thể thanh thản… để sau này anh tìm thây hạnh phúc đích thực của mình. Nhất định hạnh phúc anh nhé, em muốn người em đã từng yêu được hạnh phúc, em không muốn người em yêu sẽ đi về một mình cả đời như anh từng nói…

À, anh ơi! Em có một điều muốn nói… những bức ảnh anh gửi cho em, để em giữ lại nhé… còn ảnh của em, anh xóa hết đi, đừng giữ lại… xóa dùm em nhé được không? Và cho em được nói lần cuối này “em nhớ anh!”


Powered by Blogger.